Q.MF |
Tôi ngồi suy ngẫm những điều này sau mấy ngày đón các thầy cô từ phương Bắc vào tìm thăm các học trò, các con cháu mình qua 9 tỉnh Miền Nam. Trái tim tôi nghẹn ngào khi gặp gỡ lại những cái tên và gương mặt từng vô cùng thân thuộc: Thầy Thu "Cam-mô", thầy Quốc Thái, thầy Vĩnh Thọ, thầy Đình Thu, thầy Có, thầy Nhất Hạnh, thầy Trương Bé, thầy Đề và các thầy của thế hệ các anh chị chúng tôi: Thầy Kính, thầy Đang, Thầy Cơ… Giá gì chúng tôi có thể gặp được thêm và thêm nữa những gương mặt từng nằm trong nỗi thao thức về tuổi thơ đêm đêm này… Một vài năm trước, chúng tôi đã từng hạnh phúc được gặp lại thầy Thịnh, Thầy Chì, Thầy Trịnh… có thầy đã lặng lẽ ra đi về cõi Vĩnh hằng, có thầy vẫn còn đâu đó, tên tuổi vẫn còn đó nhưng biết khi nào mới đi thăm lại được đàn con cháu của mình một thời… Tôi cảm thấu được ánh mắt hạnh phúc của các thầy khi ngắm nhìn những đứa trẻ bé dại ngày xưa, nay trưởng thành và vững vàng ở trên mọi nẻo đường xây dựng của đất nước. Không ngại ngần gì mà không nói rằng đó chính là sản phẩm của các thầy, các thầy đã dạy chúng tững con chữ và từng đức tính, mà những cái đức ấy sao mà lạ, nó cũng như một "gen di truyền": Đã là HSMN, ấy là chất phác, trung thực, trọng nghĩa và dũng cảm. Những đêm tối trời xa xưa ấy, dưới những ngọn đèn leo lét, bọn nhóc ngẩng những khuôn mặt háo hức về phía những câu chuyện thám tử ly kỳ của thầy Quốc Thái, một buổi sáng nọ, sau khi hò hét lũ nhóc tập thể dục xong, thầy hô: "đằng sau … quay!" và" Bình minh là như thế đó!" Cả trung đoàn bọn nhóc lặng đi bàng hoàng trước cái đẹp huy hoàng của ánh sáng bình minh rực rỡ trên bầu trời ở sân vận động của trường Nguyễn Văn Bé. Những tên quậy nhất đám thứ ba của bè lũ nhất quỷ nhì ma… cũng không thể không ngồi yên với những tiết sử đầy hào hứng của thầy Thu "Cam-mô", Các vị anh hùng Xpactacut, Napoleon, đặc biệt là thám tử Cam-mô, đã kêu gọi sự dũng cảm của họ trong suốt chặng đường đời. Những bức họa phong cảnh trữ tình của danh họa Nga Isaac Levitan không phải để đào tạo họ thành các họa sỹ, mà làm họ biết tìm đến cái đẹp trên mọi lối đi của mình, đó là nghệ thuật của thầy giáo trẻ Trương Bé, người mà nay đã là một họa sỹ tài danh của Việt nam, một niềm tự hào của HSMN. Hồi ức không ngăn nổi tôi nhớ về những ai chưa gặp lại, những câu hát ru chúng tôi ngủ ở miền thôn nhỏ Xuân Lan của cô Khánh, khuôn mặt nghìn trùng xa cách còn thương nhớ của thầy chủ nhiệm Đào Xuân Trường, Thầy hiệu trưởng ấm hiền như cha đẻ Nguyễn Đức Tường, những bài ngoại khoá nức nở về Bác Hồ trên xứ sở Quế lâm của thầy Thịnh, người thầy nay đã vắng xa mãi mãi…Những lời quở la đầy yêu thương của má Sáu, thầy Phiên… Khi bước chân vào nghề sư phạm, tôi đã thấm thía cái nghệ thuật đào tạo con người của những người Thầy cao quý này. Ôi sao mà hạnh phúc đến đau đớn vì mình đã có một mái trường như thế, sao mà nhớ thương đến nhức nhối vì mình đã có một mái nhà như thế!! Bạn bè ơi, có còn nhớ những bữa ăn "Tổ ấm" hay không?…Chúng ta đã bên nhau thầy trò, đã ngoan ngoãn, đã nghịch ngợm quậy phá…30 năm qua, ngày xưa khi ở cùng nhau thì chúng ta da diết nhớ về quê hương, nhớ ba, nhớ mẹ, giờ thì chúng ta nhớ về Thầy, Cô, Má và nhớ về nhau… Ước gì gặp nhau để mà hát "Ngày con mới ra miền Bắc, con còn bé tí tiu như là cái hạt tiêu..iu…", "Liên đội thiếu niên Đồng Tháp Mười chúng em, gồm những đứa con đất Thành đồng về đây họp lại, Liên khu Năm, Nam bộ, Đồng tháp, hay Mũi Cà Mau…", "Trường chúng em Trường cấp một Nguyễn Văn Bé, chúng em tuy bé nhưng việc làm không bé đâu, học tập tốt hăng say, siêng năng chúng em làm nhiều việc tốt đáng khen vô cùng…"…
Với bạn bè |
Xin lỗi các thầy cô, các đại ca đại tỷ và các Quế, cho phép Q.MF đăng lại bài này. Trong không khí những ngày này, dù không được cùng quây quần với thầy với bạn, nhưng MF không thấy mình bị nằm ngoài cuộc, khi liên tục được các thầy cô, anh chị, bạn bè gọi điện, gửi email thăm hỏi. Xin cho phép Q.MF được đăng lại bài viết tâm huyết của mình mà nhiều người đã biết và tâm đắc với tâm sự của MF, như những lời đồng cảm.
Trả lờiXóa"Ước gì gặp nhau để mà hát "Ngày con mới ra miền Bắc, con còn bé tí tiu như là cái hạt tiêu..iu…", "Liên đội thiếu niên Đồng Tháp Mười chúng em, gồm những đứa con đất Thành đồng về đây họp lại, Liên khu Năm, Nam bộ, Đồng tháp, hay Mũi Cà Mau…", "Trường chúng em Trường cấp một Nguyễn Văn Bé, chúng em tuy bé nhưng việc làm không bé đâu, học tập tốt hăng say, siêng năng chúng em làm nhiều việc tốt đáng khen vô cùng…"…"
Trả lờiXóaTrên xe về Đông Triều, ĐHB - LĐT đã hát cùng các thành viên trong xe những bài hát mà MF ước được cùng hát. Nước mắt cứ tự lăn trên má và tự để cho nó khô bởi không muốn cho người khác thấy mình đang khóc.
@Quế 67-73: MF hình dung được không khí chuyến đi này rất rõ! nước mắt MF cũng chực chảy ra khi đọc còm của Quế ...
XóaMình cũng mong để nước mắt tự chảy như thế !
XóaSự chen ngang này chắc không đáng trách:
Trả lờiXóaCác bạn HSMN được sống trên đất bắc, cũng như chúng tôi - những thanh niên miền bắc được chiến đấu ở miền nam. Vậy là hòa nhé.
Nghe các bạn HSMN ra thăm đất bắc tháng 12 này bảo QMF không ra được vì phải ở lại chăm sóc bác trai.
Vậy là không có dịp hồi âm món nợ năm xưa rồi. Nhưng việc chăm Cụ là quan trọng, xin được gởi lời cầu chúc Cụ mau lành bệnh nhé QMF!
@ Kính chào đại ca! Hic, MF mặc dù không ra được, zưng mà đã được các Quế méc đại ca đã trả nợ rùi, nên từ nay muội xí xóa, hổng níu áo đại ca hoài nữa! :)
XóaCám ơn lời chúc của anh, Ph đã có nhiều tiến triển tốt, vì vậy muội mới có thời giờ "rà" qua trang Quế. Chúc các đại ca vui giáng sinh!
Mà tại sao đại ca kêu là chen ngang nhỉ? Các Quế rất dón chào và trân trọng sư thăm viếng và comment của các bạn bè và độc giả mà! Có ai đó đã từng cạn nghĩ, mong các đại ca bỏ qua đi, để ủng hộ cho trang của các Quế ngày một đông vui, cũng nhằm không những chỉ ghi lại tâm tình của các Quế với nhau, mà hy vọng còn làm món quà giải trí cho bạn bè và độc giả quan tâm. Rứa đại ca hi! :)
XóaBravo !
XóaHic, biết đại ca thở phào nhẽ nhõm rùi. Zưng mà mới một món. Muội quên còn kem TT chưa trả đại ca ui!
Xóa@Quế 67-73:MF viết bài này khi các Quế chưa có cơ hội gặp nhau nhiều và đông vui như bây giờ. Thời ấy cứ ngồi mà gậm nhấm ký ức, nhâm nhi nỗi nhớ, nhớ thầy, nhớ bạn, những bài hát cứ âm âm trong tâm trí, tưởng chừng chẳng bao giờ được gặp nhau cho thỏa nỗi mong chờ. Bây giờ chúng ta dễ hơn rồi, riêng cái blog này cũng cho ta ngày ngày gặp gỡ online, cần thì off line cũng không khó lắm. Miễn chúng ta cứ giữ mãi mối tình!
Trả lờiXóa