Thứ Tư, 12 tháng 11, 2008

CHÙM ẢNH CHUYẾN ĐI QUẾ LÂM

Chùa Tượng Long {Nam Ninh}
Cây Củ Cải trong công viên Nam Ninh
Trăm hoa đua nở {Nam Ninh}
Có nhận ra Quốc Hùng,Thu Thảo,Thanh Hương không hả bạn?
Hồng Dung không biết sử dụng máy chụp hình rồi
Như Nguyện xâu "sắc" xấu
Khu vực nhà ăn thời xa xưa
Trường mới trên nền đất cũ
Đường vào trường ngày nay
Bốn mốt năm về trước bác Năm Hộ có chụp ảnh
cho Ngọc Lan{Ly} và Như Nguyện ở hố nước này
Sông Ly
Lão ngư buông câu trên dòng Ly
Nước sông Ly trong vắt nhìn thấy từng hòn sỏi
Tráng lệ Lô Địch Nham
Những cụ bà (trên 80 tuổi) lần đầu tiên đươc chụp hinh

Ngậm ngùi Quế Lâm....


Thấy núi,thấy sông mà không thấy thầy,thấy bạn.
Quế lâm ơi man mác một nỗi buồn.
Còn đâu nữa những cây đào xuân sang hoa nở
Còn đâu nữa khóm trúc đào hè về hoa đỏ
Cái hồ nước sau nhà Nam
Cái giếng nước xéo nhà Nữ
Khu Hiệu bộ
Bếp ăn
Căn tin...
Tất cả chỉ còn là nỗi nhớ trong tim
Của tôi,của bạn !

Trời Quế Lâm trong xanh
Đất Quế lâm vàng nắng
Tóc trên đầu chúng ta bạc trắng
Cùng nhau trở lại những ngày thơ
Cảnh và tình nữa thực nữa mơ..
HNN

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2008

CẢM TÁC ĐỊA CHỈ EMAIL

Dưới đây là vài dòng tâm sự của bạn Quế Lâm khi giải thích vì sao có cả một cộng đồng các bạn Bé (lứa nhỏ?) xài chung một địa chỉ email hsmn.quelam@gmail.com với mật khẩu  nguyenvanbe . Ý tưởng thật hay, mọi thứ liên quan tài khoản gmail này (cũng là tài khoản google với tất cả tiện ích và tài nguyên của nó) đều thuộc về cộng đồng các bạn Bé. Các bạn tìm thấy nhau và thời ấu thơ của mình ở đây! -AMk3

"HSMN"
"quelam"
"nguyenvanbe"
Những danh từ cứ nghiến vào ký ức
Đau đáu một nỗi niềm tuổi thơ
Trầm buồn và thương nhớ
Nó đã đi qua
Nhưng nó không đi xa
Nó cứ loanh quanh mãi với những con người đã lớn lắm rồi mà cứ nhớ mãi rằng mình còn vụng, tồ, nghịch ngợm như trước kia...
Phải đâu như lũ con cái chúng ta ngày nay internet, xe model, nhảy Rap-Hip-hop...
Chúng ta còn "tồ" mãi cho đến giờ
Hễ còn mang dòng máu HSMN
Gặp nhau, ai nấy lại hiện nguyên hình ngày xưa "tên tuổi"...

Quế Lâm

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008

Về Quế Lâm

Cùng nhau về với ngày xưa
Bốn mươi năm ấy như vừa mới đây
Bạn bè, chú má, cô thầy
Lại âu yếm, lại vui vầy cùng nhau...

Trời Quế Lâm thổn thức
Đất Quế Lâm chông chênh
Đón đàn con nhỏ về miền ấu thơ

Ta như nhỏ lại lối xưa
Bao nhiêu ký ức say sưa tràn về
  Con đường quế, nắng tràn trề
 Nhà ăn, sân bóng... cơn mê ngàn trùng

Mây ngừng trôi, nắng ngừng trôi
Để miền xưa lại chơi vơi những ngày
Yêu thương lại được đong đầy
Nắm tay nhau nhớ một thời thẳm sâu

Quế Lâm trong ngày mới
Quế Lâm trong ngàn sau
Trường xưa ơi, mãi bạc đầu nhớ nhung...
                             Quế Lâm
 16:37 Ngày 23 tháng 10 năm 2008
Bài thơ này của một bạn gởi trên mục nhận xét dưới tên Quế Lâm, tôi xin được đăng lên để mọi người cùng thưởng thức. Mong bạn Quế Lâm cùng tham gia góp bài cho Bantbe

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2008

LÝ DO ?

Blog T. Bé có chuyện gì không mà "nín thở" lâu thế nhỉ ???
TM

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2008

NHỚ TƯỚNG NGUYỄN SƠN



Cố nhân lâu nay vắng,.
Rượu nồng chẳng ghé môi
Chí anh hùng còn đắm,
Ngang dọc bốn phương trời.
*** ***
Chiều lắng nghe lạc ngựa,
Tưởng bước chân người về.
Bồi hồi ra tựa cửa,
Bát ngát một miền quê...
HNN

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2008

HOT NEWS !


 Ngày 8 tháng 10 năm 2008 nhóm HSMN trường Nguyễn Văn Bé sẽ sang Quế Lâm thăm lại nơi mà 40 năm trước họ đã từng sống và học.Thành phần tham gia gồm các anh chị cấp III và các bạn cấp II (tính theo thời kì đó) hiện đang ở khắp ba miền đất nước với quân số là 47 người.Hy vọng sau chuyến đi này sẽ có nhiều bạn HSMN biết blogbantbe và có nhiếu bài viết gửi về .Chúc chuyến thăm lại trường xưa của các bạn đầy vui vẻ, suôn sẻ.

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2008

Giao lưu blogger BT va BB

  Sau khi Blog Bạn trường Bé và HSMN được khởi động. Tổng Quản (mama) bantbe mời tôi và chú 4SG một bữa nhậu gọi là mừng ra mắt trang Blog mới. Chú 4 thì vừa qua cơn "dương vong" tôi cũng bị viêm họng không uốn được nên hai bên nhất trí đến quán bánh xèo "Mười Xiềng" (từng làm thương hiệu ở Cali bên Mẽo) để ăn mừng. Phía các bạn Bé và HSMN có thêm Dung (trường Bé) và MLam (HSMN). Bánh trái ở đây làm cũng ngon và mọi người đều vui vẻ .

Nhiều chuyện xưa được nhắc lại - chuyện trường Bé, HSMN, trường Trỗi . Bạn Dung đây còn từng qua biểu diễn văn nghệ bên trường Trỗi (ở Trường mới).
 
Thống nhất chung là sẽ cùng nhau đẩy mạnh hoạt động của Blog bantbe sôi động và hữu ích hơn.
Tin vui là trong buổi giao lưu này, các bạn TB đã nhắm được một ứng viên Tổng Quản (lại Mami) xịn!
Bi giờ thì phải cùng nhau hô: bạn trỗi, bạn bé...cố lên!

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2008

QUẾ LÂM 10/2007


Nhờ có blogtbe, giờ mới chuyển 2 cái hình này tới các bạn được.
*H1: Từ trái sang - "Trương Mỹ Hoa" ; c.Hồng; Cháu ViệtHoa( con Chị Niệm )... ;Tôi và Đc Hợp ( cháu Phi Đen).
*H2: ...;Bạn Thịnh bác sĩ của Đoàn đi QL
Nói chung, còn một số hình ảnh về "tình hữu nghị" giữa 2 trường sẽ được từ từ post lên. Các bạn "Hãy đợi đấy"!
TM

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2008

LẠ QUÁ !

  • Tại sao HSMN ở MN chỉ là “học sinh” thôi, nhưng khi ra Bắc lại thành HSMN??!!
  • Tại sao HSMN ở MB sau 1975 về MN lại vẫn là HSMN ??!!

TM

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2008

NHỮNG NGÀY Ở THÔN MỘ ĐẠO



Năm 1968 về nước bằng tàu hỏa liên vận, nhóm học sinh thuộc từ Bà rịa trở vào được chuyển hết lên Phúc yên và Hương canh, hồi đó tôi học lớp 8.Tất cả chúng tôi ở nhờ nhà dân.Tôi, Hoàng Phương, Ngọc Chúc, Võ Loan cùng chung một nơi. Chủ nhà bọn tôi ở là một bà cụ già với hai cô con dâu và hai đứa cháu nội mà tôi còn nhớ tên là cái Bến và thằng cu Mến. Không phải hai cô con dâu đó là chị em bạn dâu đâu nhé vì họ chính là vợ cả và vợ lẽ, bởi bà lớn không sanh hạ được con cái .Anh chồng đi bộ đội, gia đình thuận hòa, ngặt nỗi bà cụ hay xét nét nàng hai, cô này tên Thuyền nhuận sắc lắm. Họ dành cho bọn tôi gian mé trái, có sẵn chiếc giường tre, kê sát cỗ áo quan bằng gổ mộc thô không nước sơn. Hết hồn,ban đầu trông sợ lắm vậy mà chính tôi lại nằm ngay bên cạnh nó đấy.Thưở đó ăn không đủ no, hễ thấy họ luộc khoai là chúng tôi thực hiện ngay chính sách dân vận, đứa quét sân, kẻ kéo nước để họ cho vài ba củ. Tôi nhớ một hôm đi ăn trưa về, bụng vẫn đói , trời thì lạnh, tôi nằm co ro trong chăn. Ngọc Chúc hỏi: mày đói không. Tôi đáp: có.Chúc bảo: để tao xuống bếp lấy cơm cho mày nhé.Tôi nằm trên nhà đợi mãi mà không thấy nó đâu.Một lúc lâu sau chị ta mò lên nằm cạnh tôi và kể:Tao xúc đầy cốc cơm cho mày xong, vừa ở bếp chui ra thì thấy chủ nhà về, sợ quá , tao vội ra chuồng trâu đổ cơm vào đấy rồi. Còn có bữa cũng vì đói mà Võ Loan ở trong nhà cài chặt cửa lại để lấy trộm khoai lang cho vào cặp xách còn Ngọc Chúc đứng bên ngoài canh, nếu chủ nhà về thì báo động bằng cách gọi: Mở cửa cho tao với, làm y như đang chơi trốn nhau vậy.
Bốn mươi năm đã qua, chúng tôi mỗi lần gặp nhau lại kể về thời ấy, thời mà bốn đứa tôi ngày xưa nghịch chẳng kém gì ai. À mà xin lỗi, chỉ có Hoàng Phương là ngoan thôi, vậy nhưng sao trong tổ Tam bợm lại có Hoàng Phương với bút danh Bồ Cào nhỉ? Tôi: Hắc Toàn Thân,không nhớ nổi Ngọc Chúc là gì nữa
, nếu ai biết xin nhắc hộ.

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2008

MÙA THU MÙA THƠ

Nhớ cái thưở hàn vi, mình chưa có mái ấm blog này nên toàn lẻn sang bantroi xem ké, thi thoảng hứng lên lại còn mạo muội viết vài dòng nhận xét nữa chứ. Mới cách đây vài ngày thôi, thấy bên bạn có đăng một bài thơ về mùa thu hay quá, cảm hứng chan chứa và ngẫu hứng mãnh liệt khiến tôi sáng tác thơ cơ đấy. Hôm nay mình có Nhà rồi, trộm xin phép bantroi cho tôi mang về gọi là khoe tài văn chương với anh em dòng tộc nhá, nếu bên Nhà tôi không tin tôi , phiền các bác làm chứng hộ
Chỉ một tiếng Thu thôi,
Nghe đầy lòng xao xuyến.
Chỉ một lá vàng rơi,
Thấy cả trời lưu luyến.
Có ai yêu mùa Thu,
Như tôi yêu không đấy?

*
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Bài hát "Thơ tình cuối thu" của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu do ca sĩ Anh Thơ thể hiện.

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2008

TỰ THÁN




















Thân này ví đổi được làm trai
Cũng hầu cũng tước cũng cân đai
Cầm,kỳ,thi,họa,đao,cung.kiếm
Sự nghiệp anh hùng há kém ai

Bầm Chinh

Ai là HSMN trường số 2 Vĩnh Yên/Vĩnh Phú đều không thể không biết đến bầm Chinh.
Như mọi người đàn bà khác ,bầm Chinh quanh năm suốt tháng tần tảo buôn bán để nuôi nấng đàn con. Chỉ một chiếc thúng bên trên đậy cái mẹt bầy đủ các loại trái cây, thôi thì mùa nào thức ấy, lúc mấy quả nhót, năm ba trái quýt, vài khúc mía, bữa túm lạc luộc, mẻ ngô nướng, tấm bánh chưng. Ấy vậy mà đối với chúng tôi cũng là cả vấn đề cơ đấy bởi cái lẽ thường tình: Thiếu/ Thèm/ Thích. Bầm ngồi bán cạnh cửa hàng ăn uống quốc doanh ở gần chợ thị xã. Thật cũng lạ vì rất nhiều người cùng bán cùng buôn như bầm mà tại sao chúng tôi lại chỉ biết có một mình bầm? Và cũng từ đâu mà bầm lại tin chúng tôi, những đứa trẻ không cha không mẹ ? Bầm để bọn con trai mua thiếu, bầm để lũ con gái mua chịu, bầm bán rẻ, bầm cho thêm.  Đúng như ai đấy đã cất thốt:
                                              Chỉ là chút ít thế thôi
                                    Mà sao mang cả niềm vui trong lòng.


Năm 2005 chúng tôi đã trở lại Vĩnh Yên. Đồi Thị Ủy vẫn xanh màu xanh của cây của lá, nước Đầm Vạc cũng vẫn trong màu nước màu mây, hai khu nhà mà chúng tôi ở vẫn còn đây nhưng bầm Chinh đã là người thiên cổ. Bài viết này như một nén nhang cháy đỏ, tưởng nhớ người đã thương cảm chúng tôi.




Thứ Ba, 9 tháng 9, 2008

CÁC BẠN ĐANG Ở ĐÂU?

Dưới đây là 1 lời góp cho bài "Tôi đi tìm bạn tôi" của 1 bạn Trỗi, xin phép đăng lên thành bài để có nhiều người có thể đọc được hơn. - AMk3

Tôi đi tim lại bạn HSMN đã hơn 40 năm rồi,tuổi thơ qua nhanh quá,giờ đã u60 rồi.Là Trổi K4 nhưng xuất thân là một HSMN.Tâp kêt ra Bắc năm 1956 ở Thái Bình mấy tháng rồi lên trường HSMN số 4 ở Hải Phòng.Có thể nói nơi tôi học lâu nhất là trường HSMN số 21 Cầu Rào bên dòng sông Hận.7 năm ở Hải Phòng với sự đùm bọc ,chăm sóc cũa đồng bào Miền Bắc,các thầy cô trong lúc còn thơ dại ở trường nội trú với nhiều kỷ niệm không thể nào quên. Đến năm 1964 tôi về Hà Nội,1965 lên trường Trổi,để rồi nhiều năm sau đó là cuộc đời binh nghiệp cho đến lúc rữa tay gác kiếm.Tời học ở trường HSMN số 21 là lúc thầy Phiến,thầy Giám làm Hiệu trưởng.Hồi đó HSMN có suốt từ miền Trung dến nam Bộ mà Trường 19 và 21 cách nhau 1 cái ao, mà ở Hải Phòng thì nhiều trường HSMN lắm, con trai riêng, con gái riêng. Đã nhiều nâm đi tìm lại bạn thuở thiếu thời mà chẳng tìm được. Ở Hà Nội có Huỳnh Bá la Vuông là cùng trang lứa vậy mà cũng chưa được găp nhau. Nay bạn trường Bé có Blog này tôi gửi ít dòng tâm sự để mong rằng có ai một thời đả học cùng trường 21,19, cùng một thời là những đứa trẻ tinh nghịch ngày xưa có một ngày gặp lại. Điện thoại cũa tôi 0903412961

Đại Cương khóa 4 trường Trổi. Chúc Blog các Bạn ngày càng phát triển.

KỶ NIỆM HAI LẦN GHÉ THĂM TRƯỜNG BÉ.

Tôi nhớ lần thứ 1 từ trường Trỗi sang trường Bé đi cùng với ba tôi.Ba lúc đó sang công tác có dịp ghé thăm trường Bé và trường nhi đồng MN Lê văn Tám nên rủ tôi cùng đi.
Đó là hè năm 1967.Tôi chỉ nhớ lúc đó có ghé thăm hiệu bộ trường HSMN do dì 5 Nga phụ trách và trường NĐMN do bà 5 Ninh phụ trách.Hè đó nóng nên học sinh thường ra sông tắm.Năm đó,trường DTMN có 1 anh bị chết đuối,lúc đó tôi đang đứng ở hiệu bộ thấy mọi người nhốn nháo,trong đó có cả chị em I Ren con tổng thống Lumumba.
Lần 2 là tết năm 1968.Nhà trường có tổ chức xe cho ai có chị,em,bạn bè bên trường MN sang thăm nhau.Tôi và Lê hòa Bình k7 đăng kí sang thăm dì 5 Nga là dì của Bình.Sang trường,sau khi thăm hỏi dì,chúng tôi xin phép dì xuống chơi với các anh,chị học sinh quen biết.Lúc đó trường MN chưa chia khu 5 và Nam bộ nên mọi người vẫn ở chung với nhau rất vui,gường 2 tầng như bên trường Trỗi.Nam,nữ đều đông ,hòa đồng.Tôi ghé thăm lớp chị Mỹ Trinh,Mỹ Trang em anh YViệt,Y Nam,.Chị Thanh Mai,Cự Hà em anh Dương Thanh và một số bạn nữa.Trường HSMN lúc đó đang tổ chức các trò chơi mà phần thưởng là kẹo,tôi được ưu tiên mấy cái vé chơi,tôi nhớ hình như là trò ném cổ chai.Mặc dù không ném trúng nhưng do là học sinh trường bạn sang chơi nên cũng được các chị cho nhận giải là mấy cục kẹo.Rồi cùng Cự Hà ,Tín ra sân bóng rổ ném bóng.Trưa, dì 5 kêu về văn phòng dì ăn cơm,chúng tôi được cho ăn những món miền Nam mà chỉ có ở nhà mới được má nấu cho ăn,thật ngon !Nhưng cũng thật nhớ quê hương MN.Lúc này đang chiến dịch Mậu Thân,giải phóng Sài gòn làm chúng tôi có cảm giác được về quê thật gần.Chiều đến,trong lúc chờ xe qua đón về,tôi và Hòa Bình lang thang sang phòng triển lãm các món đồ nữ công gia chánh của các chị học sinh.Ngoài mấy món đồ thêu,còn có các loại bánh,mứt .Bản tính trường Trỗi nổi lên,nhìn trước ,nhìn sau không thấy ai,chúng tôi lén lấy mấy cái bánh đút túi.
Chia tay các dì,các anh,các chị ,các bạn.Cảm giác của tôi chỉ muốn khóc,như phải xa người thân cùng quê trở về với môi trường hoàn toàn khác(môi trường quân đội).Thật lưu luyến!Sau vì lí do đang Đại Cách mạng văn hóa nên tôi không có dịp trở lại trường HSMN nữa.Nghe nói các bạn cũng chịu nhiều cực khổ lắm!Tết đó trường MN cũng sang giao lưu văn nghệ với trường Trỗi.
      Các bạn xem thêm về các bạn Trỗi ở hai bài này:  Một câu chuyện nhỏ rất Trỗi !  và  Chuyện bức ảnh thất lạc gần 40 năm     


Hồ Bá Đạt.(Bạn trường Trỗi)

TÔI ĐI TÌM BẠN TÔI

Năm 1956 tôi được gửi vào trại nhi đồng Miền Nam.Thủa đó gò Đống Đa và ngay cả khu trại cũng còn hoang sơ lắm.Tôi nhớ má Năm Ninh người phụ trách cao nhất của trại.Tôi nhớ trước dãy nhà tôi ở có một cái cây thường cho rụng những quả bé tí xíu mà lúc đó, chả hiểu sao bọn tôi gọi là quả lê. Bây giờ nghĩ lại,có lẽ đó là quả doi (ở trong Nam kêu là mận).Tôi nhớ một hôm, tự mình lang thang đi chơi thơ thẩn thế nào mà lại mò được đến một nhà thờ cùng ở trong khu trại. Ngôi nhà đã đổ nát, bên trong không có gì ngoài những mảnh vụn của gạch, của gỗ và của kính.Chiến tích thu được sau đó là là mấy miếng kính xanh màu mực Cửu Long và đỏ, và vàng .Chao ơi, hồi đó tôi không biết đó là kính màu dù vẫn biết thế nào là kính. Tôi cứ nghĩ đây là thứ kỳ diệu, kiểu như báu vật vậy, tự hào lắm vì mình đã có cái mà chẳng bạn nào có , tôi cho vào túi áo mang về khoe . Tôi còn nhớ một buổi sáng thức dậy, cô bảo mẫu bắt chúng tôi phải ngồi ị vào những cái hố nho nhỏ mà cô đã đào sẵn ở đằng sau nhà.Theo lời cô, ai ị xong mới được đi vào ăn sáng .Trời ạ, mười lăm phút sau có sáu , bảy bạn rời vị trí nhưng tôi vẫn ở lại. Nửa tiếng sau, con số vơi dần mà tôi vẫn ở lại. Khi chỉ còn ba bạn trong đó có tôi ngồi ê a với nhau cô mới ra cho phép giải tán. Ấy nhờ thế mà cho đến tận hôm nay tôi càng tự tin rằng mình chân thật từ tấm bé. Biết bao nhiêu kỷ niệm thời ấu thơ xô nhau ùa đến. Các bạn của tôi ơi, ai đã ở trại nhi đồng Miền Nam cùng tôi thủa ấy? ai đã ở trại nhi đồng Miền Nam trước và sau tôi thế ? hãy tìm đến với nhau để xẻ chia quá khứ êm đềm, để nhớ lại những năm tháng sống như anh em một nhà trên đất Bắc. Tôi tha thiết tìm gọi bạn tới, các bạn ở trại nhi đồng Miền Nam ơi!


Như Nguyện.

Thứ Hai, 8 tháng 9, 2008

Mượn lời Ban LL Trung Ương HSMN.

    "Có một danh từ không có trong từ điển các danh từ Tiếng Việt thường được viết tắt là HSMN;  có một hội không cố định trong mạng lưới các hiệp hội ở Việt Nam: Hội Học Sinh Miền Nam; có một đường day liên lạc không vô tuyến mà cũng chẳng hữu tuyến, nối liền giữa các miền đất nước của bản đồ nước Việt hình chữ S: Ban liên lạc HSMN, và có một huyết thống tình cảm thật lạ, ngoài phạm trù sinh học, nó kết nối một mối tình tha thiết và mãnh liệt giữa những con người không có máu mủ ruột rà, chẳng bà con họ hàng, không cùng một quê hương, không cùng một thế hệ, không cùng một mái trường và không kể gì đã biết nhau rồi hay chưa, hễ nghe xưng là HSMN, thì lập tức mừng tủi, sẵn sàng thương yêu, dìu dắt và giúp đỡ nhau.

     Ấy bởi vì 50 năm trước đã có  những mái trường mang tên trường HSMN được hình thành trên đất Bắc, ấy rồi 30 năm qua từ lúc những mái trường ấy giải tán, lưu lại cho những đứa trẻ đã lớn lên từ đó một ký ức thương nhớ khôn nguôi.

     Hai mươi năm tồn tại là 20 năm xây dựng nên một mối ân tình lạ lùng của Nhân dân Miền Bắc đối với con em Miền Nam, của những thầy cô, má 2 miền tình nguyện thay thế những người cha, người mẹ của những đứa trẻ xa vắng quê hương. Nó là mối ân tình anh chị em ruột thịt được nảy sinh một cách lạ lùng giữa các học trò qua các thế hệ."

 Ban LL HSMN Trung Ương