CẢM XÚC
Bạn bè đi rồi, còn lại một mình thôi!
Tưởng đã qua rồi những hồi hộp chờ mong
Tiễn bạn đi rồi còn một mình ở lại
Mỹ Đình-Hà Nội, chiều ngày 14-12-2014
Thanh Thảo
Với khoảng trống mênh mang da diết,
Nắng Mỹ Đình giăng một màu biên biếc
Xa nhau rồi, bạn có trở lại không?
Tưởng đã qua rồi những hồi hộp chờ mong
Những khao khát của một thời con trẻ,
Ngày tháng vô tình cứ trôi đi lặng lẽ
Mái tóc xanh giờ điểm bạc trên đầu.
Mấy mươi năm nay mới gặp lại nhau
Kỷ niệm cũ lắng sâu vào ký ức,
Nhớ nhớ, quên quên khiến lòng thổn thức
Ngày xưa ơi!, xin trở lại ngày xưa,
Để ta về với sớm nắng chiều mưa
Về với những vui buồn một thời thơ dại...
Tiễn bạn đi rồi còn một mình ở lại
Mắt dõi nhìn mà lòng cứ ngẩn ngơ.
Bánh xe lăn trong khắc khoải mong chờ
Hoàng hôn tắt, sương chiều giăng khắp lối
Trời trở lạnh, ôi mùa đông Hà Nội!
Tái tê lòng vương vấn nỗi niềm riêng!
Mỹ Đình-Hà Nội, chiều ngày 14-12-2014
Thanh Thảo
Đừng buồn chị TT ơi, dù xuôi nam nhưng những gì bạn HN tiếp đãi làm tụi em ấm lòng lắm. Mới cả bây giờ thế giới phẳng rồi, chúng ta vẫn gặp nhau..dù đang ở bất cứ nơi đâu trên trái đất này (sô-lô-gân), he he...
Trả lờiXóaTT: Chỉ sợ khi quay lại Hà Nội chị không có thời gian thôi. Đợt rồi chia 5 xẻ 7 nên chỉ gặp chi thoáng qua, còn cùng lũ Quế cùng lứa "ngâm hèm" cả ngày.
Trả lờiXóa@TT: Đọc tấm tình của tỷ, muội không được đi, nhưng cũng rất động lòng.
Trả lờiXóaCảm ơn các Quế đã chia sẻ cảm xúc của TT. Khi nào có dịp TGTB ghé ra Hà Nội nhớ ới cho TT nhé. Bây giờ TT là tỷ phú thời gian mà. Nghe có HSMN là sáp vô liền (tửu lượng cũng khá lắm đấy!). Còn Q.MF, phụ huynh của muội đã đỡ chưa? Còn khoảng mấy chục tiếng đồng hồ nữa là bước sang năm
Xóamới xin chúc các Quế một năm mới bình yên, mạnh khỏe, hạnh phúc và thành đạt.
Lũ Quế kéo nhau ra rùi lại kéo nhau vô . Vô trỏng rùi lại tụ tập kể chiện cho người không đi nghe . Tinh thần rất chi là phấn khích , quên mất người ở lại . Đọc bài thơ ni , giật mình đánh thót . Thương quá tỉ Thanh Thảo ui , và thương tất cả Quế Hà Nội . Sẽ có ngày mình lại gặp nhau .
Trả lờiXóaThảo ơi, bài thơ hay quá, hay đến lịm tim. Tiến sĩ Sử học mà cứ ngỡ là Tiến sĩ Văn thơ. Cám ơn Thảo, đã nói hộ mình cũng có cảm xúc như vậy. Bởi chúng mình là HSMN mà, học cùng nhau từ thủa bé, tình cảm như anh em một nhà. Suốt cả thời gian dài chiến tranh phá hoại của đế quốc Mỹ ở miền Bắc, chúng mình đi sơ tán khắp nơi, từ Kiến An,Tiên Lãng Hải Phòng, rồi Thái Bình, Móng Cái, Đoan Tỉnh, Hồ Viết, đến Quế Lâm, về Đông Trều. Trải qua bao sướng khổ, thăng trầm, đầy ắp những kỷ niệm. Gắn bó với nhau cả chục năm trời, rồi lại xa nhau hơn bốn chục năm mới gặp lại, hỏi sao không bịn rịn, thổn thức, nhớ nhau đến trào nước mắt. Chúng mình là thế đó, Học sinh miền Nam là thế đó. Ngậm ngùi thương thầy, nhớ bạn đến suốt cuộc đời...'
Trả lờiXóa