Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

CHÚNG MÌNH LÀ HỌC SINH MIỀN NAM ( Bài đăng lại )

Vì sao chúng mình lại trở thành HỌC SINH MIỀN NAM ? Có nhiều lý do lắm : bạn thì đã tham gia cách mạng tập kết ra BẮC nhưng còn nhỏ nên đi học lại và thành HSMN ( xin các bậc tiền bối bỏ quá cho vì đã mạo muội kêu là bạn ) ) ; bạn thì ở trong NAM vượt TRƯỜNG SƠN ra BẮC học tập đương nhiên là HSMN ; bạn thì ba mẹ tập kết nên dù sinh ra tại miền BẮC nhưng vẫn thành HSMN ( đám ÚT QUẾ rơi vào trường hợp này hơi bị nhiều nên mỗi khi tụ tập nhau lại ai cũng phải nghi ngờ vì HSMN gì mà toàn nói giọng BẮC !!! He he ) v.v... Mỗi người mỗi cách gia nhập HSMN .Mình sẽ xung phong kể trước vì sao mình lại trở thành HSMN và quá trình làm HSMN của mình như thế nào ( nhớ gì kể nấy ) . Rất mong được nghe các bạn kể chuyện gia nhập cộng đồng HSMN của các bạn .

Truyện thứ nhất : CHA VÀ CON GÁI ( ghi theo lời kể của mẹ ).
Ba mẹ nó gặp nhau lần đầu tại ... nước ngoài .Đó là vào năm 1948 , ba nó bỏ nhà theo kháng chiến khi mới 16 tuổi , mẹ nó được bà ngoại dẫn theo kháng chiến khi vừa lên 10 , cả hai cùng tham gia đơn vị QUÂN TÌNH NGUYỆN TÂY NAM giúp nhân dân CAMPUCHIA đánh PHÁP ( từ thời PHÁP ta đã có bộ đội tình nguyện rồi chứ không phải đến chiến tranh biên giới TÂY NAM mới có đâu ).Từ đó đến năm 1954 , ba nó đánh giặc tưng bừng , nổi tiếng khắp mặt trận TÂY NAM , mẹ nó trở thành y tá cũng nổi tiếng luôn vì cả mặt trận TÂY NAM có hai cô thiếu nữ à .Rồi ba mẹ nó wen nhau ( hì hì , sớm wá xá ) , cùng đi tập kết . Ra BẮC , ba nó đi học trường sỹ quan lục quân , mẹ nó trở thành HSMN trường số 4 ở HẢI PHÒNG ( trong cuốn kỷ yếu tổ ấm HSMN có hình chụp mẹ nó ngồi ngay cạnh BÁC HỒ khi BÁC và bác PHẠM VĂN ĐỒNG về thăm trường và mẹ làm HSMN như thế nào xin được kể vào dịp khác ).Đến năm 1958 , ba mẹ nó mới làm đám cưới .Có chuyện vui mẹ nó kể : hồi đó ba nó công tác tận LÀO CAI , một năm mới về phép 1 lần , ba dẫn mẹ đi chơi ( đi bộ chứ làm gì có xe mà đi ) , cứ đi 1 tí là có chú bộ đội đứng nghiêm chào ba và ba cũng phải đứng nghiêm chào lại ( chả là lúc đó quân đội đang tiến lên chính quy hiện đại giống LX mà ) , cái điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại mãi , đi 1 tí rồi lại dừng , đi 1 tí rồi lại dừng ( nghe kể nó tưởng tượng như ba mẹ nó đang chơi trò 1,2,3 thì đúng hơn là đi dạo , he he ), mẹ chán quá đòi về và chẳng bao giờ đi chơi phố với ba được vì ba đâu có đồ thường phục , mà mặc quân phục đi chơi thì lại thành ... chơi 1,2,3 ( sau này tác phong chào chào ấy bỏ lúc nào thế nhỉ vì khi biết thì mình chả bao giờ thấy nữa ) .
Năm sau nó chào đời .Nó chào đời cũng khác người , không tại bệnh viện C , cũng không tại bệnh viện huyện , xã nào cả mà là tại quân y sư đoàn 338 ( oai chưa , con nhà lính mà ! ) .Khi mẹ sinh nó thì ba nó vẫn đang đi tiễu phỉ trên vùng biên giới hẻo lánh của LÀO CAI ( chắc giống các chú bộ đội biên phòng trong phim " LỬA RỪNG " các QUẾ hỉ ) , thế nhưng ba nó ghi lại hết ngày tháng năm , cả giờ nó ra đời ( bây giờ ai hỏi là nó nói luôn được cả giờ sinh , mọi người mắt tròn mắt dẹt hết ) và tình cảm của ba khi có nó vào mặt sau 1 tấm ảnh của ba ( tấm ảnh này khi đi học xa nó luôn mang theo và đọc đi đọc lại mãi những dòng ba viết cho nó khi nó mới chào đời , đến giờ nó vẫn nhớ , tiếc là khi nó học lớp 2 thì ảnh bị mất). Nó gần như chỉ sống với mẹ và bà ngoại vì ba công tác xa quá , công việc bận rộn và đầy hiểm nguy .Một năm , nó chỉ ở với ba được mấy ngày khi ba về phép , ba nó cưng nó vô cùng ( mẹ kể khi nó 16 tháng , ba về phép đã đi bộ mấy chục cây số vác trên vai con ngựa gỗ về cho nó cưỡi ).Thời gian nó ở với ba nhiều nhất là lúc ba nó về tập trung huấn luyện để đi B , lúc này nó mới gần ba tuổi và đã có 1 cô em gái . Suốt ngày nó quấn quít bên ba , ba đi đâu là đòi theo đó . Ba đi huấn luyện thì nó chơi 1 mình , cũng có lúc trông em giúp mẹ nhưng gây tai hoạ nhiều hơn vì có lần mẹ nó đi ra ngoài vào thì thấy miệng em nó đầy ... cơm cháy ( em nó mới có mấy tháng à , hix ) hỏi thì nó nói là : em hóc đòi ăn , chị cho em ăn em nín !!! ( hèn chi bây giờ em nó lớn không nổi ) . Ba nó về là nó bám riết và " báo cáo " tình hình ở nhà cho ba biết : nào là mẹ ở nhà .. lục túi ba , mẹ lại còn gọi ba bằng ... anh , bà ngoại thì gọi ba bằng ... thằng . Bà ngoại mới hỏi vậy chứ phải gọi bằng gì , nó trả lời dõng dạc : gọi bằng BA . Còn nó thì xưng ... chị với tất cả mọi người , chả là khi nó sắp có em , bà ngoại nó mới bảo dạy nó xưng chị với em cho ngoan , thế là với ai nó cũng xưng chị tuốt ( ngoan hơi quá đà ) .Cả nhà cưng nó , cả sư đoàn cưng nó ( cả sư đoàn MIỀN NAM mới có 1 đứa cháu đầu tiên mà cả ba mẹ đều là người NAM nên cưng hết chỗ nói ) nên nó chướng cỡ nào chắc ai cũng hiểu .
Đến một ngày đầu tháng 2 năm 1962 , ba nó lên đường ra trận . Nó không biết gì , vẫn tưởng sáng ba đi rồi tối ba lại về . Tối đến không thấy ba về , nó khóc đòi ầm ĩ , các cậu trong đơn vị phải sang dỗ nó đưa nó đi chơi . Thời gian trôi , nỗi nhớ ba của đứa trẻ con cũng qua mau . Sư đoàn đi B hết , nhà nó chuyển về HÀ NỘI . Thỉnh thoảng nó được mẹ nó đọc cho nghe thư của ba nó gửi ra . Có 1 lần , sau khi xem xong thư ba thì nó thấy mẹ và bà ngoại bàn luận việc gì đó . Hôm sau , mẹ nó gọi nó lại bảo nó ngồi im trên ghế , khoanh tay lại nghe mẹ đọc thư ba ( có vấn đề nghiêm trọng đây ) , đại để là ba khuyên mẹ nên nén tình thương con lại để mà gửi nó vào " TRẠI NHI ĐỒNG MIỀN NAM " vì ba nó nói rằng " NG.H khôn mà không ngoan " ( hix, ngoan làm sao được cơ chứ khi mà nó là cục vàng của cả sư đoàn , nó lại được bà ngoại dạy dỗ " nghiêm khắc " đến nỗi ba nó mới đánh đít nó 1 cái vì hư mà bà ngoại đã bỏ nhà đi 2 ngày , từ đó ba mẹ có động đến nó được đâu , hix .), vì thế mẹ sẽ gửi nó vào trại để được dạy dỗ cho ngoan . Nghe xong , nó khóc lăn quay , không chịu đi , nó hứa hẹn đủ điều sẽ ngoan để được ở nhà . Nhưng mẹ nó đưa thư ba nó ra làm bằng ,nó hết cãi lời . Sáng hôm sau , nó lủi thủi vừa đi vừa sụt sịt ,nắm tay mẹ ra tàu điện lên đường đến GÒ ĐỐNG ĐA bắt đầu cuộc đời của môt HỌC SINH MIỀN NAM nội trú , cho đến 10 năm sau , năm 1973 nó mới trở về nhà .
Còn ba nó thì đi mãi không về , dù đã lớn nhưng nó vẫn cứ tủi thân hoài vì không có ba .Mãi 30 năm sau , năm 1992 nó mới gặp lại ba qua những trang nhật ký mà ông để lại . Qua những trang nhật ký nó mới biết được hồi bé nó thương ba nó như thế nào và ba nó yêu thương chị em nó ra sao . Tình cha không giấy bút nào kể xiết .
( Sắp đến ngày giỗ lần thứ 46 của ba . Chị em con luôn thương nhớ và tự hào về ba ) .

26 nhận xét:

  1. Đọc lại mà cảm xúc vẫn, có điều mới mẻ phát hiện thêm là N.H có tư chất là HSMN từ bé, quậy phá cũng tưng bừng chứ nhể. Thôi đi trại nhi đồng là phải rồi, he he. Các chợ viên ơi, thò kỉ niệm ra đi...

    Trả lờiXóa
  2. @ Anh XH : khi mới nhập trại , em hot dữ lém . Mấy anh chị lớp mẫu giáo lớn và vỡ lòng xuống coi mặt hoài vì mới học mẫu giáo nhỡ mà em to cao như lớp vỡ lòng . Ở tuần đầu tiên được mẹ đón về chơi thứ 7 , chủ nhật . Tuần thứ hai không được đón về vì bị cờ xanh . Mẹ kể rằng khi đến đón thấy bị cờ xanh mới hỏi thăm cô . Cô nói rằng : con bà dữ quá , nó cắn 5 đứa một lúc . Hỏi các bạn thì các bạn nói : sợ bạn NH lắm rồi , chúng cháu không dám chọc bạn nữa đâu . Thì ra là ma cũ bắt nạt ma mới , ma mới nổi điên căsn đứa này xong đẩy ra lôi đứa khác vào cắn tiếp . Được 5 đứa thì thắng lợi hoàn toàn . Hehe .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :)):)):)), sái quai hàm rồi N.H ơi...

      Xóa
    2. Hình như mình vô Nhi đồng MN sau NH nên không có vết cắn thì phải. Không biết NH còn nhớ tên nào bị đả thương không nhỉ? =))
      Răng hồi đó chưa đủ, chỉ có mấy cái ở cửa, nhưng là vũ khí cực kỳ hiệu quả.

      Xóa
    3. Tớ đang tính chuyến này cho cậu có vết nhưng lạnh thế này răng đánh cầm cập làm sao mà mần được .

      Xóa
  3. Mấy đứa nhỏ tí tẹo, lại là con đầu của những ông bố, bà mẹ tập kết đều được cưng chiều trong nhà, nhất "nó" còn trời chỉ là bé xíu xiu chẳng là gì cả. Chúng rất cá tính, nêu không nói là hoang dã. NH nhớ nhiều that.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nặc danh à , toàn là nghe mẹ kể lại đóo . Hix .

      Xóa
  4. Trưa nay Ba Chột trên đường Bắc tiến họp mặt 60 năm trường HSMN trên đất Bắc ghé Quảng Ngãi. Điều đặc biệt là Ba chột "phượt' bằng chiếc xe mà những năm cuối thập niên 80 của thế kỷ trước phải hàm Bí thư Tỉnh ủy mới được ngồi, và TL lo ra đến Bắc Hà, Ba chột sẽ không còn xe để về vì bị những nhà sưu tầm đồ cổ mua lại để đưa vào bảo tàng những kỷ vật của thời bao cấp! Các Quế quan tâm, có gì giúp Ba chột có phương tiện để về Nam kẻo ở lâu hắn không qua được cái rét của phương Bắcvì không có "áo bông bóng lưỡng" như hồi ở Quế để mặc!

    Trả lờiXóa
  5. Đọc bài này cứ tưởng NH dạy văn! Dạy hóa có chọn nhầm bộ môn? Hay "VĂN-HÓA" toàn tài?!
    Thằng cháu nội tui mới ở nhà trẻ về với một dấu răng trên má, PH xót ruột nhưng nó cũng đâu có vừa vì "măm" được 2 bạn khác. Thiết nghĩ. Ngành giáo nên đưa món "cẩu xực" vào "chương trình phổ cập giáo dục" như như môn thể thao tự vệ. Rất hiệu quả. :))

    Trả lờiXóa
  6. Tin đồn : Có mấy Quế hồi ở trại nhi đồng bị cắn đang mai phục tìm Quế nào cắn nó hồi nớ chừ chúng sẽ nhổ răng để làm hòa !

    Trả lờiXóa
  7. @ vuanhvinh : ở trại nhi đồng đứa nào mà chả cắn nhau chỉ khác là cắn ít hay nhìu mà thui . Lũ Quế Sài đổi lịch bay ra ngoải ngày 11 để ... đánh nhau với CĐV Mã hết rùi . Hehe

    Trả lờiXóa
  8. Tin mới nhận, theo nha khí tượng thủy văn một đợt không khí lạnh tăng cường cho miền Bắc từ 11 đến 14/12 nhiệt độ miền bắc từ 11-13 độ c, có nơi rét hại và đậm, khà khà 30 năm mới lại được xít xoa với cái rét HN, Hà nội ơi ời...

    Trả lờiXóa
  9. Huhu , chết mất thui . Có lẽ phải mang mì gói theo chứ lạnh thế này ai ra ngoài được .

    Trả lờiXóa
  10. Hà Nội rét chưa bằng Quế Lâm đâu cưng. Trong tiết trời lành lạnh mà được bê tô phở Hà Nội có vị ngọt ngọt nống hổi của nước dùng, vị cay cay của tương ớt.... chà xuýt xoa, quá tuyệt, chưa phải dùng mỳ gói đâu nha.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nghe Tỷ Thanh Thảo tả mà ... chẹp chẹp . Trời lạnh run , 2 tay cóng mà được ấp vào tô phở nóng thì còn gì bằng . Cũng giống hồi ở Quế ấp tay vào ca nước nóng chống lạnh vậy đó . Nhưng mà tỉ ui , 39 năm nay muội chưa từng biết trời rét ra răng . Sài Gòn hôm nay trời đẹp lắm .

      Xóa
    2. NH: Mai e bay từ SG mấy giờ để anh chờ anh đón?

      Xóa
    3. TGTB : mi có mún nghe tiếng ngoại quốc không ?????

      Xóa
    4. Ha...ha..từ hum wa tới giờ phát ge...n zới tỷ N.H-ui seo mà ngọt như mía nùi ý-ta là Quế boà chiến đây,nè TGTB,có mún bị măm thành trăm mảnh hong-đùa chứ,santbe zui wa,lao xao đầu đông gặp mặt 60 năm.

      Xóa
  11. 16 giờ ngày 12 tháng 12 năm 2014 tại khách sạn Kim Liên Hà Nội có tổ chức cuộc gặp mặt thầy, trò Quế, các bạn nhớ đi sớm để gặp nhau nhé!

    Trả lờiXóa
  12. Vợ và con của Quế tôi cũng hồi hộp đưa tiễn tôi, chị nhà lo quần áo ấm, con gái lo khăn quàng cổ. Bịn rịn lắm í, thế mới biết ngày xưa các cụ ông đi đánh trận thì mẹ mình lo như nào nhể. Dưng mà nhà bay lại nhắn tin hoãn thêm 65 phút nữa là 21h mới bay, lo lại thêm lo. Ây dà cứ như đánh trận ấy nhể...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Như vậy XH xem xong trận VN-Malay ở Tân Sơn Nhất rồi. Bữa nay, có Smartphone, coi siêu thị vô tư. Hẹn tối mai gặp ở KS Kim Liên.
      Hà Nội nóng ở Mỹ Đình, mai 12/12 nhiệt độ xuống còn 10 độ, trời nắng, mặc áo ấm nhiều rồi.

      Xóa
    2. Trời ơi , mới hiệp một mà te tua thê thảm vậy trời . Cố lên chứ Việt Nam .

      Xóa
  13. @ chi NH ui, nghe lao xao chon ron Bac tien ma em thay them qua xa.
    Cuoi rung run vi chuyen: 5 vet rang, luc thi nghe chui tieng ngoai quoc, he he...zui...
    Hom qua, khi doi VN da bong, giua hiep 1, ban em no goi dien thoai, cho em nghe phu quan no lien tuc chui the...dan mien Du co khac, han keu len: BAN DO roi, du...

    Trả lờiXóa
  14. @Ráo: MF quá bận rộn, qua ngày giỗ của bác Bảy lúc nào không hay.

    Trả lờiXóa

Mời bạn cho nhận xét của mình đối với bài viết. Nhận xét của bạn là đóng góp lớn lao cho ngôi nhà chung của chúng ta.

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]