Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Ngôi nhà bí ẩn



(Nhân dịp Halloween)
Năm 1995, sau những ngày vất vả và cuộc sống có đôi chuyện buồn, MF quyết tâm giải thoát mình khỏi chốn trần ai khốn nạn một vài ngày, chủ ý tìm một nơi nào đó thật thanh tịnh, bàn với người chị, người bạn tâm giao vong niên cùng khoa có nét đẹp hồn hậu từ vẻ ngoài đến tâm hồn lãng mạn, từng thấp thoáng tên tuổi hoa khôi trong chuỗi ngày bước chân vào học đường Bảo Lộc sơn cước xa xăm. Đà Lạt? Sao lại không? Chị thì từng có kỷ niệm, còn MF thì mê mẩn với cái địa danh ấy tự thuở ấu thơ mà chẳng biết bao giờ đi mới thấu! Quyết định! Thả con cái cho ba chúng nó, vác ba lô đi. Ngày ấy còn tuyến máy bay Huế - Đà Lạt (Hic, người Huế chừ ít “mộng mơ” rùi nên phải bỏ tuyến bay lãng đãng nì). Chiếc Forker ọc ạch mang trên mình cô bé lần đầu đi máy bay, chị ơi, sao mây tràn vào trong máy bay nì! Cười hồn hậu: không phải đâu em, hơi lạnh từ máy lạnh đóo, chị ơi, sao cánh máy bay nó bị nghiêng, cười dài … đáp Liên Khương, 2 chị em thuê xe ôm về ở nhà nghỉ của một người quen, giá 30 ngàn một đêm, phòng là một cái xẻo để vừa đúng 1 giường, một kệ nhỏ để viết, một vòi nước cạnh giường và một phích nước nóng! Du lịch bụi mà! 2 chị em quyết định ở lại 1 tuần, quyết tâm đắm mình thật sâu với Đà Lạt. Muốn vậy, phải tránh không liên lạc với bất cứ bạn bè nào và … đi bộ! Đà Lạt quả không phụ sự tưởng tượng và sự ước ao của một lữ khách bé nhỏ luôn kiếm tìm sự bảng lảng lặng bình. Hình hài của Đà Lạt thật mê ly, MF rảo chân qua đồi thông 2 mộ, u uẩn với thung lũng tình yêu, rủ rỉ với Cam Ly, đáo nhanh qua hồ Than Thở (không thích than thở, he he). Trên mỗi bước đi, không hiểu sao bất kể sáng hay chiều, nhạc điệu ca khúc Đà Lạt hoàng hôn cứ âm âm trong đầu hắn. Mùa này Momisa rực rỡ như một giấc mơ vàng, với cái máy ảnh cùi của MF, 2 chị em chụp vô số ảnh tuyệt vời, ảnh nào cũng thấy mình vô cùng xinh đẹp (😊), đặc biệt là với mimosa, màu hoa huy hoàng này tôn vinh người yêu thích nó! Cứ thế những ngày lang thang, hết núi đồi đến rừng thông, hết rặng dã quỳ đến những triền đất đỏ trồng la-ghim, cải bắp… có một ngày chị muốn dành riêng cho chốn Bảo Lộc đầy kỷ niệm xưa của chị, MF một mình ở lại chỉ đến ngồi lẳng lặng ở một chốn không tên, lặng nghe tiếng thông thầm thào vi vút! Rồi 2 chị em dành ngày cuối cùng cho con thác dưới chân đèo Prenn. Cuối con đường dốc hiểm trở đậm tính hoang dã là vài người dân tộc trên vai vài con khỉ vắt vẻo, mang cùi mật ong đang còn nguyên đỏ hái từ rừng về thẻ thọt mời chào. (Nét hoang sơ tuyệt vời này nay hầu như khó tìm rùi). Thác Prenn dào dạt như truyền một sự cảm thông cho ngày chia ly, 2 chị em quyến luyến rời âm thanh ầm ào âu yếm kia để trở lên với địa giới.
Lang thang một đoạn, thấy có ngôi biệt thự xa xa hấp dẫn với tâm trạng và mô típ chụp ảnh của mình: Cổ, hoang vắng và trằm mình giữa ngàn thông! Đôi mắt lôi kéo đôi chân, 2 chị em bươn bả trèo lên các bậc thang đá chen cỏ và lá thông. Chị chợt kéo tay MF: em, hình như khi hồi mình đâu thấy ai, mà đất toàn cỏ, răng chừ có đám đất cuốc ni hè? Ngẩng nhìn lên dốc, một dải đất đỏ mới xới, một người đàn ông đứng chống cuốc lẳng lặng nhìn! Xin phép đi em- dạ. Bác ơi, cho phép tụi cháu chụp vài bức hình nha, ngôi nhà đẹp quá! Người đàn ông ngần ngừ một lúc rồi gật đầu, vác cuốc lui sau nhà và đóng cửa lại. Đang tạo dáng chụp ảnh, đột nhiên dưới dốc có tiếng người hỏi vọng lên: hai người có chụp chung không, đưa máy tui chụp giùm cho! Thấp thoáng bên mấy gốc thông là một ông thợ ảnh đeo máy lủng lẳng. Không biết ổng tới lúc nào? ổng tới làm gì? các thợ ảnh chỉ loanh quanh ở mấy thắng cảnh, chớ nơi vắng vẻ này ai tới? Tuy nhiên cũng mừng vì 2 chị em được chụp chung, chớ mấy ngày rồi chủ yếu là người này chụp cho người kia! Chừng 2 kiểu ảnh, ông í trả máy lại rồi đi khuất. Chụp thêm vài kiểu, ngó vô tìm người cám ơn mà không thấy, chị kéo tay MF: đi mau em! Xuống chân đồi, tiếp tục hành trình. Chị cứ băn khoăn: sao lạ quá em ha? Luống đất, người chủ nhà, thợ ảnh … MF cười cợt: chị khéo tưởng tượng! Đã tương đối thỏa chí tung hoành Đà Lạt, chiều đó MF quyết định thăm một người bạn (anh Lập, học ĐHSP sau MF một khóa, nhưng đi bộ đội về nên lớn tuổi hơn) để cảm ơn việc cho thông tin về Đà Lạt, 2 chị em tìm đến sở giáo dục Lâm Đồng nhưng không có anh, MF để lại tin nhắn. Ngày hôm sau, vừa tới sân bay Liên Khương thì thấy có chiếc ô tô trắng đỗ xịch trước mặt, anh Lập xuất hiện dáng phong trần, ôm vai MF trách: Sao lên mà không báo anh biết? MF cười trừ. Anh đòi chụp hình, nhưng cứ bá vai mình để chụp nên chắc chắn những kiểu hình này rất nhạy cảm với người sống theo trường phái Ănghen, bởi vậy MF có chút lo lắng. Anh dặn về sang ảnh gửi lên cho anh ngay nhá! Rồi lôi từ xe ra một đống quà Đà Lạt bắt mang về! Thật là ái ngại. Chiếc Forke lại rùng mình vượt núi đồi chở 2 chị em về lại Huế. Về đến nhà, MF nghĩ ngay chuyện phải xả cuộn phim đem đi rửa ảnh để gửi cho anh Lập, mặc dù cuộn phim mới chụp được 25 trong 36 kiểu, để yên thân, bỏ vài kiểu phim cũng chẳng sao. Nhưng không hiểu sao phim xả không được, đem ra tiệm ảnh gần nhà, thợ xả cũng không được: chị để đó hồi nữa thợ sửa máy tới em xả rồi làm ảnh luôn cho. Ừ. Buổi chiều: chị ơi, trục phim gãy, rửa phim ra thấy bị lộ sáng hết, không được một hình nào! Hức, hẫng hụt, thường là chụp xong cuộn nào là 2 chị em đem sang ảnh ngay trong hồi hộp, để xem, để ngắm cho thỏa thích, thế mà… lại còn thất hứa với anh Lập, MF dằn vặt mình: tại mình vội vã quá đây mà, cây ngay mà sao sợ chết đứng quá vậy, hic. Chạy tới chia xẻ nỗi thất vọng với chị, chị mặt đầy ưu tư, sao vậy chị? Có khi mô…nhưng MF nghĩ là tại mình vội tháo phim nên trục trặc thôi! Biết chị hơi buồn vì một trong những nỗi đam mê của chị là được chụp ảnh đẹp! MF lại trêu chị, tuy nhiên có nuôi chút băn khoăn của chị trong lòng.
Năm 1999, MF theo học lớp thạc sỹ của chương trình SAREC, do ĐHNN Thụy điển tổ chức, khóa học có một số chương trình đi thực tế tại Việt Nam, cả lớp cùng thầy Brian Ogle, giám đốc chương trình, cùng các đại diện của SAREC và các anh chị người Việt Nam học khóa trước, đi thực tế tại Lâm Đồng. Đi ô tô từ TP HCM lên, ngang đèo Prenn, đang say sưa nói chuyện, chợt nghe tiếng anh Hảo (anh tốt nghiệp khóa trước): cái nhà này có ma! Nhìn ra, máu trong người MF như đông cứng lại: chính là ngôi nhà ấy! Sao anh biết? Thì ngày xưa đi bộ đội, anh từng ở đây, đêm không thể ngủ được mặc dù súng ống đầy mình, có ai đó cứ dựng mọi người dậy, bảo đi chỗ khác ngủ! Híc, sau một hồi trấn tĩnh, MF kể lại cho mọi người nghe câu chuyện của mình, thầy Brian cứ tròn mắt: really? really? Nói: em chẳng khẳng định đó có phải là em đã gặp ma hay không, nhưng quá tình cờ khi em ghép câu chuyện của em với những gì anh Hảo nói bây giờ!
Kết: Gọi về cho chị, chị nói: Thôi cũng may, vì mình có xin phép, nên họ chỉ làm hư cuộn phim để cứu mình khỏi bị chụp hình với ngôi nhà đóo, cũng may em ha!
Như vậy, dẫu có ma, thì ma cũng … dễ thương mà!
Q.MF

19 nhận xét:

  1. CSGT , Thuế vụ , QLTT ... đều dễ thương cả . He he .

    Trả lờiXóa
  2. Nghe chuyện gì có liên quan đến ma là Ráo khoái . Mặc dù sợ mún chít . Dưng mờ Ráo cũng dzũng cẻm lắm , dám coi 2 vở kịch ma rùi đó . Mỗi tội khi xem thì đau tim thở không nổi , dưng mờ vẫn vui lém .
    Còn về ngôi nhà ma này thì MF ui , có lần tụi học trò ở TPHCM ( trường nào thì Ráo quên tên rùi ) zô tham quan và tối đó chúng nó đập tan tành các cửa sổ bằng kính . Bi giờ ngôi nhà đó toàn cửa sổ bịt gỗ không à và không cho ai zô tham quan nữa .
    Nặc danh nào có cái còm lọa quá ha !!1

    Trả lờiXóa
  3. Đó là chuyện thật của MF, còn Ráo thích rùng rợn mà hay thì vô trang ni mà đọc: http://help-country.lefora.com/2009/10/02/truyen-ngan-biet-thu-da-quy-thao-nguyen/

    Trả lờiXóa
  4. Một chút ghen tị với Q.MF "sao mình chưa bao giờ gặp ma nhỉ".
    Lần gần đây nhất tôi lên Đà Lạt là năm 2008, tháng 8. Có việc đi Nha Trang, mượn được cái xe ô tô, kéo được một ông bạn, tự lái theo đường Nha Trang Đà Lạt mới mở.
    Có gì đâu, đường mới chưa có trên bản đồ, vậy ta tự cập nhật bằng GPS.
    Cũng muốn ở lại Đà Lạt một đêm, thăm thú rồi hôm sau về. Tới Đà Lạt, mưa, lạnh. Ông bạn than quá, đành thả dốc Ngoạn Mục về Phan Rang.
    Giá mà không có ông bạn đi cùng, có khi ở lại Đà Lạt một mình hôm đó đã được gặp MA rồi :-)
    Vậy chứ con đường mới mở ấy đẹp đấy.

    Trả lờiXóa
  5. @HữuThành.Nguyễn: Đại ca ui, gặp ma hay không còn tùy vía nặng nhé đóo! Ở trường muội, ai cũng đồn có ma, các thầy cô ở Hà Nội vô dạy thỉnh giảng luôn khẳng định thấy ma trong nhà khách hoặc ở cái giếng gần cây si! Vì ngày xưa đây là trại giam, Pháp thường tra tấn người đến chết rồi thả xuống giếng! Nhưng bao năm nay muội thường thức đêm làm việc đến khuya hoặc gần sáng trong trường, mà không hề gặp! Chắc muội chỉ gặp được ma... ban ngày!
    Đại ca đi Đà Lạt bằng con đường hiện đại í thì phẻ, nhưng không thích, vì không cảm giác được "Đà Lạt". Bi giờ đi Đà Lạt không thích bằng hồi trước, vì các danh lam thắng cảnh nổi tiếng xưa nay đều bị "hiện đại hóa", cái đường xuống thác Prenn muội viết kia, hồi xưa khó đi và lãng mạn lắm, từ chân đèo Prenn xuống toàn đá sỏi và cây cà đắng ngập 2 bờ, nhưng bi giờ họ làm một con đường ngon lành để xe chạy thẳng tuốt tới, tới nơi thì có đủ thứ dịch vụ đầy đủ! Thật khỏe cho du khách, nhưng chắc chắn ko để lại ấn tượng gì ngoài việc có thể khoe với thiên hạ là tôi ... đã đến đó!
    Tuy nhiên, xa Đà Lạt khoảng 20 km trở lên, sẽ có nhiều chỗ vẫn còn hay!

    Trả lờiXóa
  6. Hic. Lần đầu lên ĐL bằng xe GMC 10 bánh, thời đơn vị "chiếm đóng" lò hạt nhân. Một hai lần sau qua ĐL kiểu "sao xẹt". Làm sao mà "cảm" được ĐL chứ.

    Trả lờiXóa
  7. @HữuThành.Nguyễn:"đơn vị "chiếm đóng" lò hạt nhân", chỗ đó nay là Viện NC hạt nhân phải không đại ca? Nếu vậy nó nằm sát bên Đồi Cù, nơi đẹp nhất của Đà Lạt rùi mà còn "Làm sao mà "cảm" được ĐL chứ" mới lạ!

    Trả lờiXóa
  8. MF ke chien li ki hap ran wa! Cam on MF nha!

    Trả lờiXóa
  9. Cuối năm ngoái tui chụp được một mớ hình ĐL, một ông bạn chỉ "cái nhà ma" nói: "mày chụp đi", may mà mình cảnh giác không bấm máy chứ không là tiêu cái thẻ 4 GB rùi.
    TM

    Trả lờiXóa
  10. Nghe MF nhát ma tui cũng sợ, nhưng sợ nhứt là gặp "Con ma xấu" chớ "Con ma đẹp" là mình OK liền.
    12ly7

    Trả lờiXóa
  11. Hồi đầu năm nay tôi có lên Đà Lạt một tuần, oái oăm là đúng vào đợt triển lãm hoa nên hoa ít hơn người. Trong một chuyến lang thang quanh Đà Lạt tôi có ghé thăm một ngôi chùa nào đó ( quên mất tên rùi ), hình như ở đồi Mộng Mơ hay Lệ Xuân gì đó. Trước đó tôi đã nghe nói là ở đó có một cái bàn biết quay nếu ai đó đặt tay cách mặt bàn khoảng 15 - 20 cm và tự nghĩ trong đầu hướng quay của bàn thì bàn sẽ quay theo đúng hướng đó. Lúc tôi đến thì đang có 5 - 7 bà đang giơ tay và chầm chậm đi theo hướng quay mà chắc họ đang nghĩ trong đầu với vẻ mặt rất nghiêm trang. Vì tinh nghịch từ bé nên tôi mới nói đùa là làm bàn dừng lại và cũng giơ tay như mọi người. Đùa cho vui ai ngờ bàn dừng lại thật làm mọi người ngơ ngác. Thử lại lần nữa vẫn vậy. Chắc tôi thuộc loại nặng vía ???

    Trả lờiXóa
  12. @TM: Trên chợ Quế (chồm hổm) Quế Sài hỏi sao lại "cứu", là tại vì "người ta" không muốn tên MF ngô nghê kia bị dính tội phạm húy, dám tạo dáng chụp hình với "người ta" đó, nếu không, hắn đã "bị ám"! Còn nếu chỉ cầm máy ảnh chụp cái nhà, chắc hổng sao đâu đại ca, MF thấy họ cũng đăng ảnh "nhà ma" tùm lum trên mạng mừ! Hic, Quế Sài còn rủ muội đi ĐL lại và "đem theo 2,3 cái máy kỹ thuật số cho chắc ăn!"
    @12ly7: He he

    Trả lờiXóa
  13. @Phú Hòa: Cái bàn quay í nằm cạnh chùa Tàu đại ca à! MF từng đến đó, khi để tay chung với người ta, bàn quay trái, quay phải, chạy nhanh, chạy chậm theo lệnh người hô! Nhưng khi chỉ mình MF để tay, hô "nó"... hổng chạy! Ông chủ nói vía cô nặng rồi! Mấy người nước ngoài nói tiếng Anh, tiếng Trung... "nó" cũng nghe được hết! MF xúi một ông người Đan Mạch nói, "nó"...hổng hỉu! MF lại xúi người khác: hô phải mà dí nó chạy sang trái coi sao? "nó" chần chừ, quay... trái, nhưng sau lại... chạy sang phải!

    Trả lờiXóa
  14. @Quế Lâm : Ông Đan Mạch mà lại nói tiếng Đan Mạch theo ngôn ngữ Trỗi thường gọi thì bàn không dám nghe là phải. Bàn là giống cái ( cái bàn ) nên nó ngượng chứ hổng phải là hổng hỉu đâu.

    Trả lờiXóa
  15. @Phú Hòa: Muội tưởng trường VH-QĐ Trỗi chỉ nói tiếng "Ziệt"? Còn tiếng ĐM nì thì lũ Quế tóc ngắn xài...ngày ngày! :)

    Trả lờiXóa
  16. He he!Mình ở đó vài năm (77-80),thỉnh thoảng xách khẩu thể thao quốc phòng đi kiếm chút gì cải thiện,cũng ghé ngôi nhà đó tán gẫu với chú quản gia,có khi còn ngủ lại đâu có thấy j đâu (hay cô gái ma đó sợ bộ đội).
    -Những năm đó đồi Cù bị trồng khoai,săn cứu đói nên pác HT cảm nhận đc vẻ đẹp ĐL mới là chuyện lạ.

    Trả lờiXóa
  17. @AK7: Hic, khoai sắn sang trọng vậy sao? Từng ngự ở Đồi Cù? Từ thuở nhỏ, MF đã nghe danh Đồi Cù, ước mơ một ngày đến Đà Lạt để miên man với ngọn đồi... Khi đến, quả là Đồi Cù tuyệt vời với những đường cong mỹ miều, nhưng như một cô gái kiêu sa, đóng cửa chẳng cho ai vào! MF và chị Lựu đi loanh quanh, thấy toàn hàng rào dây kẽm gai xen kẽ hoa tường vi! Cuối cùng tìm được một chỗ hở, lọt vào, hóa ra một cửa gác an ninh, bọn muội xin người gác cho chụp hình, thế là được mấy tấm hình tuyệt mỹ mà MF tự hào mãi! Bây giờ đi qua đó vẫn ấm ức, vì không thể mơ được vào dạo chân trên những ngọn đồi, nó là của ai đó rồi chứ chẳng còn của người Đà Lạt! Xem bài trên trang này thấy nỗi buồn của người xứ sở như thế nào? http://my.opera.com/nghianguyendalat/blog/doi-cu-dala

    Trả lờiXóa
  18. Chuyện không được vô đồi Cù ai cũng buồn,cũng tức. Con dân đất Việt ( ít tiền) bỗng dưng bị đẩy ra rìa...
    Một người quen dân ĐL nói với tui rằng cả tuổi thơ anh ta gắn với đồi Cù. Anh ta cũng "xót" như chúng mình, nhưng sau đó lại trầm ngâm: " Có khi cái sân gôn này lại là điều may mắn cho ĐL bởi nhờ có nó mà còn đồi Cù, các nơi có vị trí đẹp ở ĐL giờ đều bị trệt phá làm nhà nghỉ, vila của các sếp cả"!
    TM

    Trả lờiXóa
  19. @TM: Lần đến ĐL gần đây nhất, một tài xế tắc xi xúi muội: Lên đây mua biệt thự mà ở, rẻ lắm! Bao nhiêu? 2 tỉ, họ xây bán cả loạt đóo!

    Trả lờiXóa

Mời bạn cho nhận xét của mình đối với bài viết. Nhận xét của bạn là đóng góp lớn lao cho ngôi nhà chung của chúng ta.

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]