Thằng Châu rót thì thào mắng tôi, gì mà nhát thế mày, tôi đành nhoẻn nụ cười hiền méo mó. Loay hoay một lúc thì gỡ được một cái, nó quăng xuống cho tôi cầm, tôi đỡ run hơn. Hai thằng lục sục kê bàn rồi gỡ, hoàn thiện công việc trong vòng nửa tiếng. Mồ hôi vã đầm đìa, rồi chúng tôi vòng lại theo lối cũ để về phòng ở.
Lúc này tâm trạng tôi cũng rối bời, hồi hộp chờ tối đến. Tang vật là sáu con chuột đèn ống được tôi cầm. Không biết phi tang, hồi hổi chưa biết từ này, thế mới tệ. Tôi nhét ngay vào cái túi màu xanh bộ đội, nửa như ba lô nửa như cái bị đựng đồ, mà đứa Quế nào cũng được trang bị, trói chặt lại rồi nhét hộc giường và khóa kỹ. Thở phào nhẹ nhõm, bí mật được giấu kín từ đây, hà hà.
Thầy Tường, là thầy hiệu trưởng cấp 2 ở Quế. Nhắc đến thầy mấy ông tướng nghịch ngợm đều sợ vãi linh hồn luôn chứ chẳng đùa. Thầy cao dong dỏng, thân hình chắc nịch, nước da hơi đen đen, trên trán thầy có xăm hình chữ thập nhỏ. Cái chữ thập này được thầy giải thích là khi bé thầy khó nuôi nên cha mẹ thầy nghe ông thầy pháp khắc vào trán cho dễ nuôi. Cái này giống như ở quê tôi người ta thường đặt tên con khi mới sinh ra thật xấu cho ma khỏi bắt (ông chú tôi bảo thế, chứ tôi biết đâu).
Bận bẩn thằng Nghiêm nhan có thằng em ruột là Quang chột đang học cấp 1, thằng em nói thèm khẩu súng diêm, mà nó còn nhỏ quá hổng tự làm được. Nghiêm nhan ra tay, xuống bố Kinh xin gỗ thì khó, nó thó đâu được cái ghế gỗ của ai đó rồi lẻn vào căn phòng trống cậy mặt gỗ và cưa đục. Tất nhiên nó làm rất hăng say và dồn cả tâm huyết yêu thương cho thằng em trai, kiểu như chị em nấu món ngon cho chồng con ăn vậy. Bỗng thầy Tường xuất hiện, nó ngẩng lên và thấy trời tối xầm cùng đom đóm tung bay. Ôm má nó nhận ra thầy, nó đứng như trời trồng. Hôm đó nguyên ngày nó úp mặt vô tường, chịu phạt cho chừa cái tội. Là thằng Nghiêm kể lại đấy.
Thôi quay lại chuyện nhé, tối đến hai thằng tôi cũng hơi run run cùng đồng bọn lên lớp học như vẫn. Mở cửa bước vào, tiếng bật công tắc tạch tạch tạch, sao đèn không sáng. Tôi và Châu rót bấu nhau ra cái điều trật tự xem sao. Cả bọn ùa lên hỏng đèn rồi, nghỉ học thôi, cười sung sướng. Ồn ào bàn tán, mặc cho lớp trưởng chạy lui chạy tới và chúng tôi được nghỉ học thật. Sự việc đến tai thầy Tường, với thầy việc điều tra nguyên nhân dễ như trở bàn tay, chỉ cần rọi đèn pin là thấy mất mấy con chuột rồi, lại mấy ông tướng quậy đây. Phải hôm sau sự cố mất điện mới được khắc phục.
Bẵng đi một thời gian, một hôm chả hiểu có việc gì liên quan tới mất cắp ý, kiện cáo nhau, chiều thầy Tường xuống lớp tôi, nào tất cả mang hết tư trang lên dãy bàn bóng bàn trên kia tập trung, thầy ra lệnh. Cả bọn theo lệnh thầy lọ mọ dọn tư trang lên sân. Trải đồ ra, ui lúc này thì tôi phát hoảng thật sự, bí mật bao lâu nay tưởng quên (cái vụ sáu con chuột đèn ý), nó vẫn nằm trong bị của tôi. Không làm sao dấu được nữa rồi, trước gỡ đèn tay run bao nhiêu, giờ gỡ nút bị run bấy nhiêu. Cái gì đây, thầy Tường hỏi tôi. Lắp bắp, không phải cháu, nhưng rồi cũng lộ, Châu rót thoát tội vì tôi không khai đồng bọn trong đống rơm, khà khà.
Tôi nhận tội thật thà lắm, thầy không đánh roi tôi, nhưng thầy bảo sẽ nói cô thủ quỹ trừ mười đồng tiền để dành hàng tháng. Bài học "đầu tiên" này hiệu nghiệm ngay với tôi, thôi thế là hết. "Từ đó trong tôi bừng nắng hạ", ngoan hẳn, tôi không nghịch trong trường nữa, mà chỉ nghịch ngoài trường thôi. Đến khi về nước, đồng bọn hồ hởi đi lãnh tiền để dành mặt đứa nào cũng tươi roi rói, còn tôi lê từng bước nặng nề hòng lên nhận chút tiền còm. Ơ, sao ạ, vẫn còn hai mươi ba đồng ạ, tôi hỏi chân tình lắm. Cô thủ quỹ bảo có gì đâu (tiếc là không còn nhớ tên cô), tôi nhanh nhảu ký nhận, mặt nở hết cỡ rồi vọt.
Về hỏi lại đồng bọn thì thấy thằng nào cũng xêm xêm tiền như tôi. Vậy là thầy Tường chỉ dọa mình thôi, thầy này, thật làm cháu hết hồn. Cũng là một cách thương cho roi cho vọt nhể các bạn nhể.
Biên chuyện này kính thầy, thầy tha tội cho cháu thầy nhé.
Xuân Hùng.
Bạn Trường HSMN-Nguyễn Văn Bé: LỆ ĐÁ
2 năm trước
@XH: Thầy Nguyễn Đức Tường có làm hiệu trưởng cấp II sao?
Trả lờiXóaThầy Tường có làm hiệu trưởng cấp 2 mà MF . Ráo đã từng kể vụ trốn xem phim bị thầy Tường phạt , chỗ bị phạt lại có chiếc xe đạp . Thế là thay vì tức tối , Ráo sướng vô cùng , leo lên xe đạp chí chết ( xe đứng tại chỗ thôi ) , đạp khí thế đến mức thầy đứng trước mặt cũng không hay .
Trả lờiXóaVì MF nhớ là thầy chỉ làm HT câp 1, còn C2 là thầy Ký! Đến đây thì trí nhớ MF có vấn đề rồi! :)
Trả lờiXóatrời,nghịch cỡ AnhHung.Các trò của Quế nhí chỉ là binh nhất binh nhì.Lâu nay đọc còm nghịch của UL ,bịt miệng cừi là cái chắc,nhắm nhò gì,nghịch dể thương nhỉ-zậy mà nghịch
Trả lờiXóa-anh Nghiêm nhan,bị phạt úp mặt vô tường....UL cũng bị một lần:năm đó sao thấy lạnh lắm,hơn các năm trước nhiều,mãi ko ngủ được vì quá rét,UL khều QLeHue,Ê lạnh quá,tao sang ngủ với mày nhé,Ừ.Trước khi sang ,ko quên cải trang chiếc áo bông và mũ bông quay mặt zô tường đắp chăn cho người nộm hẳn hoi...như người thật đang ngủ....tinh nghịch nhưng chưa đủ độ khôn,lại quên tấn màn lại ....một lát,đang thiu thiu,thì thầy Tuấn dựng dậy....ôi sao thầy bít nhỉ? ra là thầy đi kiểm tra,thấy màn bị tung ra ,sợ muỗi làm thịt cháu,nên tấn màn lại,..phát hiện ra người nộm...ngó sang Giường LeHue thấy hai đầu đen....Thế là bị phạt úp mặt zô tường trong xó cửa,có để cây chổi,thầy vẫn cặm cụi chấm bài ,lâu lâu hỏi cung một câu.Tại sao cháu ngủ chung,trường đả cấm rồi,dạ vì lạnh quá cháu ngủ ko được.Bây giờ xin lỗi thì thầy sẽ tha cho đi ngủ.Cũng bướng nghĩ vậy mà lỗi sao,nên UL ko xin lỗi thầy...rồi thầy mải mê chấm bài,còn UL đổ gục xuống xó ngủ ngon lành... Thầy đành bế cháu lên gường đắp chăn cho nó ngủ,phạt nó cũng như ko,vẫn ngủ mà...rồi UL cũng quên chuyện bị phạt.....cho đến khi trước khi thầy về nước,Ul cùng vài Quế bạn đi thăm, thầy vẫn nhớ chuyện...Và thầy xin lỗi cháu,vì nghĩ lại phạt cháu vì lạnh quá nên ngủ chung thì vô lý thật(ấy hai Quế nữ đấy nhé).....ôi người Thầy năm xưa.....
HHQ