Đời không như là mơ thật, tim tôi đập bồm bộp khi thầy Hân hỏi xong bài một thí sinh. Cả bốn đứa chờ lên trả bài đồng loạt đánh ánh mắt đi các ngả, thằng thì cúi xuống loay hoay làm bài, đứa bóp đầu làm như suy nghĩ ghê lắm, tôi đá ngang tầm mắt ra cửa sổ vờ cắn bút suy tư. Đứa nào cũng ngán lên bàn thầy Hân mà, người tiếp theo, thầy cất giọng, lờ lớ lơ, nghe cả đấy nhưng vẫn lờ lớ lơ, thế mới hài. Và điều gì đến phải đến, đã không đứa nào chịu lên thì thầy "chỉ định thầu" vậy, chỉ ngay tôi thầy vẫy, nào mời anh.
Xong, tôi tự nhủ, nhưng bài mình chuẩn bị ngon mà, tự tin ôm bài thi lên gặp thầy. Ngồi trước mặt thầy thì bắt đầu run, giở bài thi tôi thao thao đọc thông thốc những gì đã biên từ bạn fao ra. Tôi còn nhớ đó là câu hỏi về một loại diôt, đọc được một đoạn thì thầy vẫy tay bảo ngừng giống như bi giờ đi thi vietnam idol giám khảo giơ tay sờ-tốp-pờ-li ý. Ánh mắt thầy đầy vẻ ngạc nhiên, tôi ngừng đọc và mặt cũng giãn ra tí ti, chờ đợi, nhẽ thầy hài lòng rồi. Thầy hỏi, anh có mang theo giáo trình đi không? Không...không ạ, tôi chối ngay. Thầy tiếp, vậy anh ra ngoài mượn ai đó quyển giáo trình vào đây, lúc này tôi chột dạ thật, điều gì xảy ra vậy. (Xin nhắc lại giáo trình này do chính thầy Hân biên soạn nhé).
Cun cút đứng dậy tôi chầm chậm bước ra cố kéo thời gian dài tí nào hay tí đó kiểu câu giờ trong bóng đá í, hãi hãi là. Mấy đứa đứng ngoài phòng thi xôn xao hỏi, tảng lờ tôi mượn quyển giáo trình của Chiến lớp trưởng rồi nặng nề bước vào trình thầy. Lật nhanh mấy trang giáo trình đọc lướt qua thầy phán, anh lạc đề rồi, về học lại nhé! Ơ... thưa thầy...thưa...thưa thầy, em làm bài chuẩn mà, lắp bắp tôi níu kéo. Lắc đầu đầy thương cảm thầy vẽ con số 4/10 vào bài thi rồi gọi người kế tiếp. Thôi thế là thôi là thế nhé...tôi ôm giấy bút lủi thủi bước ra mà vẫn ngỡ ngàng ngơ ngác, chẳng hiểu vì sao lại nên nỗi.
Ra đến cửa tôi phọt ngay sang phòng trống bên cạnh, bình tĩnh xem lỗi tại đâu. Len lén lôi hết các bạn phao trong túi ra điểm lại binh tướng. Dò lại, thì ốí giời ơi, chết tôi rồi, đánh lộn fao rồi...phải đứng hình cả chục phút ý chả đùa, xong đập đầu vò tóc chém tay phần phật tiếc nuối. Thì ra diot nhiều loại quá, nào là zerne, tuner, sốt-ky, điện dung, điot Gan rồi phèo phổi lung tung...(đến k25 thì nhiều loại diot mới lắm) mà ông diot nào cũng na ná nhau, có học đâu mà phân biệt được ông nào mới ông nào, hehehe...nhẽ đến thầy Hân cũng còn không nhớ hết nữa là, và thầy phải vịn đến giáo trình đấy thây, bị tôi trả bài trôi chảy thế cơ mà. Vậy là nghỉ hè bớt ngon rồi, thi lại nhé...người ơi.
Vĩ thanh, hai tháng hè trôi thun thút như anh Chí húp cháo hành hoa. Tôi phải từ Sài gòn phi ra sớm một tuần chuẩn bị cho trận thi lại, lần này thì thầy Thụ trông thi (thầy là chủ nhiệm lớp mà). Thi viết thôi, quá đơn giản với tôi. Cùng thi lại có thêm hai nhân vật cựu k23 là C.D, Đ.T và một anh cán bộ nữa. Khi nhìn thấy tôi thầy Thụ ngạc nhiên, sao cậu lại phải thi lại, trong năm tôi thấy cậu học được lắm mà, hehe nhẽ thầy còn nhớ lần tôi lên giải bài toán hay của thầy, mà giải được là không phải dạng vửa đâu. Gãi gãi đầu tôi lí nhí, dạ...dạ...chắc học tài thi phận thầy ạ. Thầy gật gù. Trước em làm bảo vệ ở kho đạn nên nói thế thôi, chứ em thì tài cán gì thầy, khà khà tôi thầm nghĩ. Cuối cùng tôi cũng được 7/10 điểm và lên lớp bốn.
Bài học rút ra, đúng là việc hướng nghiệp cực kỳ quan trọng khi ta chuẩn bị vào đời, hướng nghiệp đúng sẽ làm mình đỡ phải loay hoay tìm mọi cách đối phó với sự việc mà mình không hiểu biết. Đời tôi nhẽ làm kịch sỹ, hay công an bí mật hay gì gì đó dính tí văn nghệ thì hợp nhẻ, đi fao chuẩn thế cơ mà.
Bi giờ mới dám lộ hàng này ra, chỉ mong mọi người đừng cười nhé, bị tôi mà ngượng là hay đỏ lưng lắm, ây dà ngượng ngượng là, hehehehe...
Xuân Hùng