Nỗi oan của Lý Thông
Con Dân người Việt khi thế thái nhân tình, thế sự nhiễu nhương, đạo đức băng hoại thường than : " Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều". nhằm chê Lý Thông là xấu. còn Thạch Sanh thì Tốt. Ở đời; khi thế sự nhiễu nhương thì Vàng Thau lẫn lộn lên hết cả. Truyện Thạch Sanh xưa nay thì vẫn thế ( có khi truyện này đạo của người Miên vì người Việt không có chằng tinh, đại bàng và họ Thạch, Sơn là đa số của người Miên) Thạc Sanh thì nghèo khổ, bất hạnh, cần cù, thương người, chí tình, chí nghĩa... Còn Lý thông thì trí trá, lừa mị, lợi dung, bất nhân, ác độc...Thế thì thật là oan cho Lý Thông lắm lắm!
Vì rằng: Lý Thông là người "cần cù" và rất có hiếu ( ngày ngày đi bán rượu nuôi mẹ không thấy nhậu nhẹt, bồ bịch gì), thấy Thạc Sanh "cơ nhỡ" , mô côi thì nhận làm em nuôi và thường xuyên " cứu trợ' giúp cơm, gạo, áo, quần ( thương người, có tình có nghĩa). Biết Thạch Sanh có tài ( học trò Lý Tịnh) mà còn khuất lấp, "thất nghiệp" thì tiến cử ( bắt chằng tinh) tìm việc làm. Ngược lại, Thạc Sanh vốn là lâm tặc bẩm sinh tận trong xương tủy, ỷ có búa tốt ( bảo bối của Lý Tịnh cho) suốt ngày đoạn tháng, chặt cây phá sạch "rừng vàng" ( may mà chưa tát cạn " biển bạc" ). Sau nhiều lần " vận động" khuyên nhủ " tuyên truyền " "giáo dục" Thạch Sanh không được, vẫn "chứng nào tật ấy", "mức độ" ngày càng "nghiêm trọng" hơn, tới chằng tinh là "cá thể " "động vật quý hiếm" "duy nhất" còn lại trong "sách đỏ" hắn cũng chặt đầu tận diệt "tiệt chủng" luôn. Vì " thấm nhuần đạo đức", vì "trách nhiệm cộng đồng": Lý Thông đã "tố cáo hành vi sai trái"của Thạch Sanh lên " các cấp chính quyền" thậm chí ở bậc "lãnh đạo" cao nhất lúc bấy giờ là nhà vua ( nhưng lúc ấy không biết vì chịu áp lực gì hay có lẽ là "chưa tới mức kỷ luật" nên không thấy bị " xử lý" ) và như thế Lý Thông đã phải chịu mang tiếng xấu đến nay chí ít cũng đã hơn 1000 năm. Nỗi oan này của Lý Thông dù vạch đất, chỉ trời cũng không làm sao mà hóa giải cho được
Ngày nay, nghĩ về tình yêu thiên nhiên," tấm gương đạo đức" cao quý về tinh thần "tự giác","trách nhiệm" trong "sự nghiệp" bảo vệ rừng của Lý Thông; Lý Thông thật xứng đáng là ÔNG TỔ nghành kiểm lâm của nước nhà ta vậy.,.( chỉ có thế mới rửa được nỗi thậm oan cho Lý Thông người tốt thôi!). Hehe!
Vì rằng: Lý Thông là người "cần cù" và rất có hiếu ( ngày ngày đi bán rượu nuôi mẹ không thấy nhậu nhẹt, bồ bịch gì), thấy Thạc Sanh "cơ nhỡ" , mô côi thì nhận làm em nuôi và thường xuyên " cứu trợ' giúp cơm, gạo, áo, quần ( thương người, có tình có nghĩa). Biết Thạch Sanh có tài ( học trò Lý Tịnh) mà còn khuất lấp, "thất nghiệp" thì tiến cử ( bắt chằng tinh) tìm việc làm. Ngược lại, Thạc Sanh vốn là lâm tặc bẩm sinh tận trong xương tủy, ỷ có búa tốt ( bảo bối của Lý Tịnh cho) suốt ngày đoạn tháng, chặt cây phá sạch "rừng vàng" ( may mà chưa tát cạn " biển bạc" ). Sau nhiều lần " vận động" khuyên nhủ " tuyên truyền " "giáo dục" Thạch Sanh không được, vẫn "chứng nào tật ấy", "mức độ" ngày càng "nghiêm trọng" hơn, tới chằng tinh là "cá thể " "động vật quý hiếm" "duy nhất" còn lại trong "sách đỏ" hắn cũng chặt đầu tận diệt "tiệt chủng" luôn. Vì " thấm nhuần đạo đức", vì "trách nhiệm cộng đồng": Lý Thông đã "tố cáo hành vi sai trái"của Thạch Sanh lên " các cấp chính quyền" thậm chí ở bậc "lãnh đạo" cao nhất lúc bấy giờ là nhà vua ( nhưng lúc ấy không biết vì chịu áp lực gì hay có lẽ là "chưa tới mức kỷ luật" nên không thấy bị " xử lý" ) và như thế Lý Thông đã phải chịu mang tiếng xấu đến nay chí ít cũng đã hơn 1000 năm. Nỗi oan này của Lý Thông dù vạch đất, chỉ trời cũng không làm sao mà hóa giải cho được
Ngày nay, nghĩ về tình yêu thiên nhiên," tấm gương đạo đức" cao quý về tinh thần "tự giác","trách nhiệm" trong "sự nghiệp" bảo vệ rừng của Lý Thông; Lý Thông thật xứng đáng là ÔNG TỔ nghành kiểm lâm của nước nhà ta vậy.,.( chỉ có thế mới rửa được nỗi thậm oan cho Lý Thông người tốt thôi!). Hehe!