Chiều thứ bảy 05/01, chở con gái đi học thêm về, ghé đổ xăng ở CH XD đầu đường vào nhà. Thấy có xe bán sầu riêng cũng đang đổ xăng. Mua sầu riêng không con. Con không biết chọn. (Chỉ biết ăn thôi, giống ba rồi). Ba cũng đâu biết chọn. Thôi vậy. Đổ xăng xong, đinh nổ máy xe chay thì: Mua sầu riêng đi ba. Ừ, mua đại. Ê, bao nhiêu một ký? Dạ, 5 chục. Đắt thế. Dạ không đắt. Lựa một quả to. Cân. Dạ 3 ký tư. Một trăm rưỡi? Dạ không, trăm bảy. Đưa tờ 500.000 đ, thối lại...320.000 đ. Nhiêu tiền. Trăm bảy. Thối lại nhiêu? Ba trăm hai. Học lớp mấy? Dạ con ít học? (ít học mà khôn thế thì học nhiều làm chi cho mệt). Thiếu 10 ngàn cha nội. Dạ... và đưa thêm 10 ngàn.
Hai cha con hí hửng vì tối nay có món ngon đãi cả nhà. Con gái vừa dọn cơm đã hối ba mổ sầu riêng. Để ăn cơm xong đã. Hỏi bà nội có ăn được sầu riêng không, bà bảo: trước đây ăn được, không những ăn múi sầu riêng mà nấu luôn hạt để ăn, hạt sầu riêng ăn ngon lắm. Giờ thì nghe mùi đã đau đầu rồi.
Cơm nước xong, con gái rửa chén (vụ này lâu mới thấy-"con đang học thi"), nhưng không quên hối ba mổ sầu sầu riêng. Dao nhỏ, dao lớn cuối cùng cũng mổ dọc tách đôi quả sầu riêng ba ký tư. Sao lạ ta, chỉ thấy một màu vàng trắng nhạt. Véo một miếng đưa miệng thử, nhạt thếch, chẳng mùi, chẳng vị. Bụng nghĩ thầm: sao không thấy cái múi vàng tươi như múi mít ướt mà thơm lừng (có kẻ cho là...thúi) mùi sầu riêng như mấy lần vợ mua. Ngửi ngoài quả thì vẫn có mùi đặc trưng của sầu riêng, thế là thế nào nhỉ? Con ơi, hay là thằng cha bán sầu riêng biết cha con mình không biết lựa sầu riêng nên nó lừa hai cha con mình? Đến nỗi chi ba. Hay là nó... còn chưa chín. Chắc thế à ba. (Không dám nói với con gái là sao không thấy cái múi sầu riêng nào, sợ tắt niềm hy vọng của con gái và cũng của cha nó). Ba à, hay là mình vứt sọt rác trớt, để má biết chọc quê con với ba...chết. Uổng con, (cũng tiếc tiền nữa) chắc nó chưa chin, cứ để lại chắc mai nó chín, kiếm cho ba sợi dây buộc nó lại. Hai nửa của quả sầu riêng ba ký tư được buộc lại bỏ vào bao nilon cho mau chín,
Chương trình "xử lý" sầu riêng bị dừng lại vì lí do "kỹ thuật". Hai cha con đành lên lầu xem tivi và thống nhất coi "vụ sầu riêng" tạm thời giữ bí mật chờ xem sự thể thế nào đã. Nhà dưới, nghe tiếng kéo cửa sắt: "người phụ nữ của xã hội" đã về. Chưa thấy lên lầu, chắc theo thói quen dù không ăn cơm cũng đáo qua nhà bếp. Sao lâu không thấy xuất hiện ta. Chắc ăn tiệc chưa no, lại có vài ly nữa nên đang húp canh mẹ chồng để phần. (Con dâu đi về trễ, dù biết có tiệc tùng bà vẫn để phần ít nhất là bát canh. Tối nay bát canh chua có cả nửa con cá, trong khi nồi canh chỉ có một con cá cho cả nhà. Con trai và cháu nội biểu quyết xử hết phần cá, chỉ để phần canh vì biết "nữ đồng chí" tối nay dự tiệc chiêu đãi.) Có mỗi bát canh sao húp lâu rứa hè?
Rồi cũng nghe tiếng bước chân của "nữ đồng chí" , hai cha con nín cười, giả vờ chăm chú xem tivi. Chưa thấy ngừoi đã nghe tiếng: Sầu riêng cha con mua đâu mà ngon thế. Ôi, thế là lộ rồi (tưởng "nữ đồng chí" chọc quê hai cha con). Nhưng, ngạc nhiên chưa: "nữ đồng chí" xuất hiện miệng cười tươi như hoa, trên tay bưng một cái đĩa lớn đựng những múi sầu riêng vàng tươi, thơm nồng nàn. Sầu riêng ngon thế sao không bổ ra ăn? Ừ, ừ...Từ ngoài cửa nghe mùi là biết ngay, xuống nhà dưới thấy sầu riêng tách ra là chin rồi sao cha con còn bỏ trong bao để lại. (Thầm: Trơì ạ, người ta bổ đôi ra rồi, cột lại đó, không thấy dây buộc sao mà nói "tách" hả trời? Chắc nôn nóng muốn xử lý nhanh nên không nhìn thấy sợi dây buộc quả "ba ký tư". Ngày hôm sau, biết chính xác trên đĩa lúc đó chỉ có bốn múi rưỡi chứ không phải năm múi. "Nữ đồng chí" thú nhận do không kiềm chế được "sự sung sướng" nên đã xử lý riêng nửa múi trước khi mang lên mời cha con. Thế cũng quí lắm rồi, có xử hết rồi nói sầu riêng già, vứt đi rồi thì hai cha con "nhà nẫu" cũng chịu thôi, biết mần răng chừ.) Múi sầu riêng căng, bóng láng, nhai vào ngập nước chân răng, ngọt, ngậy và có mùi rất là riêng: thích thì nó... thơm, không thích thì nó...thúi. Nhìn hai mẹ con thưởng thức sầu riêng mà thây ngon, cũng làm hai miếng (chắc được nửa múi). Ngon thiệt, ngon ở đây còn do trái sầu riêng ba ký tư ni mới còn già lúc tối mà nay đã chín cho mùi thơm lừng và vị vừa ngậy, vừa ngọt lịm. Con gái vớt: ba trách oan chú bán sầu riêng. "Nữ đồng chí" thêm: Nỗi ấm ức được giải tỏa, sự oán trách được chấm dứt chứ không thì đêm nay ông bán sầu riêng chắc ngủ không yên. Đúng là không nên vội vàng kết luận (dù chỉ trong ý nghĩ) khi sự việc chưa rõ ràng, có khi lại mang lại sự oan ức cho người khác.
Nghiệm: Tình cờ thế nào đường đi của lưỡi dao lại đi đúng chính giữa thớ quả sầu riêng (vách ngăn giữa các múi sầu riêng), nên khi tách làm hai quả ra, chẳng thấy cái múi sầu riêng nào cả, chỉ thấy một lớp trắng vàng đùng đục, nếm nhạt thếch là đúng rồi. Lại chỉ véo một miếng nhỏ để thử mà không thọc sâu để tìm ra cái múi là cái quan trọng bậc nhất của quả sầu riêng nên chỉ được quả...sầu không là đúng thôi. Mới biết rầng cái tội qua loa nhiều lúc bỏ qua những điều tuyệt vời của cuộc sống.
Ngày hôm sau câu chuyện "Mua sầu riêng" của hai cha con đã được lan truyền. Nữ đồng chí còn "hồi ký": Hồi mới cưới, chồng đi công tác Miền Nam mua sầu riêng về, ngửi không chịu được...đem cho hàng xóm. Bây giờ thì, mới nghe mùi từ xa đã "không thể kiềm chế được sự sung sướng".
Ôi sầu riêng, chưa quen thì không chịu được, quen rồi thì ghiền, thích thì gọi mùi sầu riêng thơm, không thích thì nói mùi sầu riêng thúi.
Tối đó được một bữa cười no nê, cười theo cả vào giấc ngủ, lây qua cả Chủ nhật hôm sau.