Tôi lại lặng lẽ, một mình ngồi trong
trong đêm, không điện, trăng cũng không sáng, trời lại mưa. Mưa nhiều lắm,
những hạt mưa mùa thu không còn xanh nữa, uể oải rơi lười nhác. Ngọn nến khêu
mấy lần vẫn leo lắt hắt từng quầng sáng theo từng giọt mưa lạnh phả vào da diết
biết là thu đã chuyển già. Chén rượu trong tay không làm tôi ấm thêm mà càng
thấy lạnh. Cái lạnh của trời đất chuyển mùa thì ít, cái lạnh về người, về đời
thì nhiều. Có lẽ tôi ngấm lạnh rồi, cảm hàn mất. Người ta cảm hàn trời đất còn
có thuốc chữa: một nồi nước xông, một bát cháo tía tô, vài viên thuốc cảm... thế
là xong, là khỏi, lại ngồi viết và uống rượu... Còn cảm hàn người... biết uống
thuốc gì đây?
Tôi chợt nhớ đến em, người tôi không
quen. Khuôn mặt em tôi không biết. Tên của em tôi cũng chẳng hay. Vậy mà sao
tôi lại nhớ em đến nao lòng đêm nay? Tôi chỉ biết em qua hương cà phê thơm đắng
cứt chồn, qua cánh hoa mơ, hoa mận trắng nở tròn xòe che nghiêng khuôn mặt. Tôi
chỉ biết em qua một chiều về đổ sáu câu vọng cổ để mênh mang nước nổi dòng sông.
Mái tóc em bay thơm thơm hương trăng chín tháng mười. Mùi sầu riêng ngọt treo
ngang phiên chợ nổi. Và những đêm em rót rượu chăm chồng.
Tôi đã xem những tấm ảnh của em: Hoa cà
phê nở bung trắng lắm, con suối giữa núi rừng vẫn còn thác đổ như xưa; dòng
sông Hậu mênh mang gió thổi, cầu bắc sông rồi Cần Thơ vắng bóng những chuyến
phà qua; đào Sa Pa nở sương phủ trắng , tóc em vương giọt nắng ban mai, phiên
chợ tình em đứng cầm ô, ai thổi khèn vòng quanh em đó. Những bức tranh em, tôi
biết em vui lắm, hạnh phúc có mùa như trái chín trên cây, em có rụng xin đậu
vào tôi nhé .
Nhưng người không quen ơi sao không gửi
tôi một chút rượu cần, một câu vọng cổ đổ giữa chiều sông nước, một điệu khèn
phiên chợ simacai ... cho tôi say, đỡ thèm một cơn gió lạnh phương trời xa.
Người không quen ơi sao giữa độ thu về, tôi không có nắng mật ong thơm , Heo
may mùa này xơ xác quá, ngủ rồi, không buồn rung nhẹ rải miền quê. Cái lạnh quê
nghèo tôi lại càng thêm nhớ. Em nhé, người không quen ơi, cho tôi mượn vòng tay
em êm ái.
Người không quen ơi, em có ra Hà Nội thủ
đô mình yêu dấu một nghìn năm, Đừng mải vui mà em quên tôi nhé, hãy về hộ tôi thăm
lại một Hà Nội dấu yêu xưa. Hà Nội xưa, dáng phố cong cong như khuôn hình thiếu
nữ tháng giêng, tháng mười về lại vui thơm cốm mới. Hà Nội xưa tầu điện vẫn
lenh keng, vòng xe đạp quay, thấp thoáng ai cười, phố nhỏ thì thầm vọng những tiếng
rao đêm. Hà Nội xưa, khi hoa sữa trở mình, tiếng đàn đêm ngọt ngào xao động
trải rộng dài lăn tăn mặt nước Hồ Tây. Hà Nội xưa khi Xuân về từng cơn rét ngọt
rung rinh cành dào, cành quất chợ hoa, em tung tăng phất phơ đôi bím tóc, tà áo
nghiêng nghiêng đùa nghịch cùng gió xuân...Hà Nội bây giờ rộng lớn
vô cùng, cuộc sống vội hơn, con người cũng vội, nét hào hoa thanh lịch
có phai? Người không quen có về Hà Nội chơi vui nhé, nhớ tìm và sống cho tôi
một góc khuất phố xưa.
Chủ nhật vừa rồi, người không quen, em có
lên miền cao nguyên thơ mộng hỏi thử cho tôi thông có còn xanh reo trong gió,
Hồ Xuân Hương nước trong hay đục, thác Cam ly có còn réo rắt chuyện tình xưa,
có ghé đồi Cù, Đồi thông hai mộ nhớ tìm ngồi một chỗ gốc thông đôi, Thung lũng
tình yêu mỗi chiều về cỏ dập dìu lướt nhẹ dạo từng đôi. Chợ hoa đêm có còn nhộn
nhịp và con đường em có đạp xe đôi. Sương có rơi đêm, ngày có mưa bất chợt để
không đâu có Đà lạt một nét yêu riêng. Kìa
em, tiếng chuông chùa vang vọng, người không quen có nghe thấy ấm lòng không?
Người không quen ơi có xuống miền Tây, hãy
về nhé Cần Thơ, ghé thăm mỗi miệt vườn, hái bưởi năm roi, nướng cá giữa đồng,
nằm để thuyền trôi ngắm vườn cây trĩu quả và lắng nghe cá lao xao tranh từng quả
chín rụng ven bờ. Buổi sớm mai lại xuôi dọc Tiền Giang, em ghé thăm chợ nổi Cái
Bè, nghe ngọt tiếng chào bồng bềnh những thuyền quả trên sông, rung rinh nụ
cười khăn rằn vắt xéo ngang và niềm vui ăm ắp những khoang thuyền. Đêm em nhé,
hãy ra cùng ai đấy, theo thuyền trôi dòng nước sông Hương ngắm Tràng Tiền cầu điện
đổi màu những nhịp lung linh, say người con gái Huế, mơn man tay đàn, giọng ca
ngọt lịm mới xao xuyến làm sao: những điệu Nam
ai, Nam
bình, những Lý giao duyên, Mười thương... Em có nghe có nhớ những chuyện ngày
xưa…
Miền đất xa ấy, đêm nay người không quen
ơi có ngủ, Hãy dậy nhé, uống với tôi
chén rượu này, khỏa lấp đi những bồng bềnh kỷ niệm. Người không quen nhé, tôi
tựa đầu vào câu thơ em ngủ, đắp lên mình chút sương mỏng miền quê xa. Dù không
biết tôi, em vẫn ru tôi ngủ nhé, đôi mắt em tôi vẫn nhớ lắm, như in, bài thơ ấy
người không quen có nhớ...
Người không quen ơi, dù có xa lắc xa lơ,
xin đừng quên tôi người em cũng chẳng biết, chẳng quen. Em ngủ ngon nhé và xin
đừng mộng mị. Cứ mỉm cười như thế đón tôi vào ôm trong những giấc mơ em!