Như đã kể, H.A sau khi nhuận để làm nòng cốt cho lớp kế cận, lên lớp 6 tưởng xong ai ngờ lại xuất hiện hai ông tướng mới nhuận, đó là Võ Hồng (Hồng khô) tướng trưởng và Thân Trọng Long (Long rồng) tướng phó, ui, so mặt bằng thể lực thì hai ông này to vật hơn hẳn bọn phiến quân tụi tôi. Và trật tự được lập lại ngay, khỏi đánh đấm, chế độ một thủ trưởng bắt đầu.
Hồng khô làm tướng nhưng với tụi tôi có lẽ đó là tướng tài nhất, không tạt tai đá đít nữa, nhớn rồi, ai lại làm thế, phỏng? Đầu tiên là việc tăng gia trồng trọt, nó thường dẫn chúng tôi lang bạt kỳ hồ khắp nơi trong làng của dân Choang tìm nhặt phân bò, trâu, cứ tay mà hốt, hốt bằng tay là thể hiện sự yêu lao động quên mình (học tập các gương anh hùng Đại trại, Vương kiệt...). Nó cũng bày cách làm phân xanh nữa. Cái cây rau sống bạc hà là nó phát hiện ra, mang về trồng rồi nhân rộng ra đấy. Có nó sản lượng cây trồng lớp tôi tăng vọt, sướng tê người, thế mới tài.
Sáng sáng ngủ dậy đứa nào cũng lục tục lo vệ sinh đánh răng rửa mặt, chen nhau chí chóe, riêng Hồng khô nó cứ nằm thẳng queo trên giường đợi bữa sáng. Bạo dạn tôi hỏi: Sao mày không oánh răng vậy? Hề hề, rồi nó thủng thẳng: Chúng mày dại, oánh xong lại ăn ngay là vô tác dụng, còn tao ăn xong tao oánh luôn thể, thơm mồm cả ngày nhé, lại đỡ chen nhau. Tôi ớ người, vẻ hợp lý.
Nhưng có một điều nó và Long rồng không giúp được lớp tôi, đó là việc đá bóng với bọn lớp a, vẫn hợp tác xã toàn thua. Mặc dù khi đó đội hình tiêu biểu trong năm của lớp tôi nổi tiếng toàn trường luôn. Đây đội hình: thủ môn Hải chọt, hàng hậu vệ Hồng khô, Long rồng, Minh núi, tiền vệ Hà Bắc, Bình chôn thịt, hàng tiền đạo Xuân Hùng, Vinh mập, Bùi Lý, Đình Tiến, Mạnh Long. Chúng tôi toàn sử đội hình chiến thuật 3-2-5 cho nó máu chiến đấu vật. Tôi nói đội hình nổi tiếng toàn trường là vì sao, vì lớp tôi lúc lủng có nhõn 11 chú. Chấp các đội khác thay người, bọn tôi không thèm ( mà thèm cũng chả được), chấn thương thì ra nghỉ một lúc rồi vào chiến tiếp, vô tư đi.
Được làm đệ tử của Hồng khô không phải dễ nhé, nhiều thằng cầu cạnh nhưng nó chỉ chọn hai thằng lớp tôi là Đình Tiến và Bình chôn thịt là ruột thôi, còn bên lớp a là Tá Vinh. Hồng khô nuôi một con chim sẻ khôn lắm, nó bắt từ lúc còn nhỏ, hàng ngày ngoài cho ăn châu chấu, cơm, thỉnh thoảng nó lại nhè tý nước bọt cho chú sẻ uống, nó bảo như thế chim mới nhớ hơi mà trung thành. Đi đâu con chim sẻ cũng tung tăng bên cạnh, nó huýt sáo phát là chú chim lại sà xuống vai đậu ríu rít, bản lãnh của ông tướng là đây chứ đâu. Rồi không nhớ đứa nào trong đệ tử nó vô tình giẫm chết chú se sẻ yêu, chúng nó buồn da diết mấy ngày liền, đám tang chú chim sẻ được cử hành ở đằng sau chuồng lợn, nghe nói long trọng lắm...
Chủ nhật hàng tuần các lớp thay nhau xuống làm bếp giúp má Luận, lần lẩn tôi Hồng khô và Đình Tiến đến lượt, chúng tôi phải xếp lại kho củi sau bếp ý, trong đầu lâu Hồng khô luôn nẩy những ý tưởng táo bạo. Nó bảo: Ê, chuột cống ở đây to lắm, chúng mày xua nó ra tao đập nhé. Chúng tôi làm theo xua ra cho nó đập, nhanh gọn, nhẹ nhàng nó đập được ba chú ú nụ, toàn ăn của ngon vật lạ mà.
Công việc xong xuôi bọn tôi được thả sớm, bó ba chú chuột vào giấy, rồi luồn trong áo, nó bảo hai thằng tôi theo nó. Ba thằng âm thầm kéo xuống xưởng mộc ông Kinh, nó gọi: Bác Kinh ơi mở cửa, nói thêm tý ông Kinh là du kích Ba tơ, đồng hương với Hồng khô nên hai bác cháu có vẻ thân nhau lắm. Ông Kinh mở cửa, ba thằng tôi lẻn vào, nó nói cháu có ba ông chuột đây, xả thịt làm bữa tươi nhé bác, ông Kinh ngoạc mắt nhìn nó một lát, rồi gật.
Củi lửa được bắc lên, tôi mới Đình Tiến lăng xăng điếu đóm một cách hồ hởi, nuốt nước bọt xoèn xoẹt vì mùi thơm, Hồng khô phụ ông Kinh nấu nướng vẻ sành sỏi. Dọn mâm lên, xoa chân ngồi xuống như người lớn, toàn ăn cơm theo kẻng rồi, ngồi ăn kiểu gia đình vầy, tâm trạng bùi ngùi lạ. Ăn ngon một cách tò mò (làm gì biết chuột cống không hợp vệ sinh đâu) chén tới tấp. Chỉ một nhoáng là sạch sẽ, xong cũng là lúc kẻng cơm trường vang lên, bọn tôi lại te te chạy nhanh về tay ghế, tay bát xếp hàng đi ăn như vẫn, không ai biết. Bữa thịt chuột đầy ấn tượng. (Sau này tôi không còn dám ăn thịt chuột cống nữa vì sợ, he he...)
Hè năm ý lại một loạt thằng về nước, trong đó có đệ tử ruột của Hồng khô là Đình Tiến, vẫn theo truyền thống quý báu chúng nó cũng được tặng mỗi thằng một con vịt con để nối nhớ thương. Âm thầm Hồng khô leo lên xe đi cùng ra ga, nó ngồi lẫn trên xe tải cùng chúng bạn, người lớn không ai biết. Ra ga nó lẳng lặng leo tàu, nhằm vượt biên về nước luôn.
Ở nhà điểm danh thấy Hồng khô mất tích, cả bọn tá hỏa đi tìm, không thấy, đêm thao thức rì rầm bàn tán, Hồng khô ơi mày ở đâu. Hai ngày sau nó được thầy Tường dẫn về trao trả, vẫn nguyên hình khuôn khổ, không rách rời chắp vá, chỉ hơi khô hơn tẹo. Xúm lại hỏi, nó bảo: Tao tính vượt biên về để đi lính, nhưng đến Bằng tường thì bị tóm, xui quá xui quá. Hỏi sao liều thế? Nó cười hiền: Ờ mình xin đi bộ đội thì chính đáng quá còn gì... Thế đấy, lòng yêu nước vận vào tụi nó từ bé. (Sau này còn một đợt vượt biên nổi tiếng nữa là của các đ/c Mỹ, Ánh, Đức...)
Lên lớp 7 thì hết tướng, vì mấy anh dân tộc học hè vượt lên, mấy anh lớn tuổi to cao lừng lững, bọn chúng tôi tuổi gì mà sánh, hai nữa cũng nhơn nhớn rồi còn nhiều điều thú vị đáng để mắt hơn...
Khi được về nước một cách công khai thì Hồng khô lại âm thầm mang mớ hạt giống dưa lê, hạt cải, bí đỏ, qua mặt hải quan để về trồng thử ở Việt Nam, một ý tưởng đáng nể...và hình như nó đã đạt được ý nguyện.
Còn một đứa thứ hai cũng tài, đó là thằng Minh núi. Thằng này nó có cái đam mê nuôi súc vật, mà nó nuôi mát tay tợn. Tuy nhiên nó cũng có tật, tật thích móc rốn, từ hồi lớp hai nó vẫn hay tự móc rốn nó, hôm nào được nằm cạnh thằng Bắc vân thì nó móc thôi rồi. Thằng Bắc vân mấy lần mếu máo khoe: Minh núi làm tao nhiễm trùng rốn rồi chúng mày ơi, hề hề, không phét nhé.
Tôi có cảm tưởng nếu cùng nuôi gà đẻ trứng, thì gà người ta nuôi ngày đẻ một trứng thì gà nó nuôi phải đẻ ngày hai trứng chứ chả đùa. Cái hố xí hai ngăn ngay trước lối xuống khu tăng gia ý, hồi hổi lớp b tôi một ngăn, lớp a một ngăn chỉ để nuôi gà, vịt thôi.
Chúng tôi có con gà mái bị rù, thằng Minh núi nó thương lắm, không thể để chết, nó nhét vào họng con gà một vốc tỏi to, con gà khỏi nhưng bị điên, thỉnh thỏang nó lại quay mòng mòng một chỗ vui mắt lắm, đến người ăn còn bốc hỏa lên, huống chi là gà. Mà cũng lạ, điên nhưng nó vẫn đẻ đều đều, trứng nó ấp ra nở tuốt không thối quả nào, nhẽ nó khờ nên mấy ông gà trống dễ dụ hay sao ý, tôi thật.
Nó truyền lòng đam mê ấy sang cả chúng tôi, buổi trưa nếu không lén bổ tường cùng thằng Vinh mập đi bắt cá lia thia, thì nó cũng mò ra chuồng gà, cái môi dưới bặm lại, nó ngẩn người ngắm nhìn mê mệt. Một lần tôi theo nó, mở nắp dưới hố xí, nhìn qua cái lỗ nhỏ thông lên, nó xuỵt bảo trật tự để xem gà đẻ, hai thằng lúi húi rình từ lúc chú gà bắt đầu rặn đẻ, mặt chú gà đần dần, đít hạ xuống ổ, quả trứng từ từ thò ra còn ướt hôi hổi, một lúc mới khô lại. Đợi con gà nhảy ra cục ta cục tác, ú òa, nó liền xông vào ôm quả trứng đem cất chờ ngày ấp, ngoạn mục như chơi công an bắt gián điệp.
Nuôi vịt thì con vịt của nó khỏe nhất, lông mượt nhất, bọn vịt chúng không biết uống nước bọt, nếu biết nó cũng cho uống ngay để nhớ chủ ý chứ. Hàng ngày bọn chúng tôi cả lớp a, lẫn lớp b thường ngồi trên triền cỏ mà ngắm đàn vịt rồi bình loạn, tên vịt được đặt theo tên của các nhà lãnh đạo Campuchia, thế mới hài...
Sau ra trường ngoài học, nhà nó ở số 53 Hàng giấy HN, gần chợ Đồng xuân, mỗi lần tôi đến toàn thấy nó lang thang ở hàng chim cá cảnh trong chợ, rồi nó lúi húi đóng chuồng nuôi bồ câu, thế nào mà bồ câu các nơi khác cứ ùa về chuồng nó đông vật, nó nói ăn cháo chim ra ràng phát ớn luôn, oách chưa, và tôi tin.
Thật tiếc chúng nó có sự đam mê và năng khiếu vậy mà cả hai thằng đều theo học nghành kỹ thuật, nếu có hướng nghiệp đi theo ngành nghề mà chúng đam mê thì biết đâu lại có thêm ông Lương Đình Của mới thì sao, cứ ước thế đi cho hoành nhề, ai đánh thuế đâu, tiếc tiếc là...
(Còn nhiều năng khiếu đáng tiếc trong HSMN lắm, mời mọi người hùa vào móc ra nhé).
XH