Tổ quốc mình, ngày xưa rộng lắm, thời Lạc Long Quân vươn tận chân dãy núi Himalaya. Bài học buổi xưa vẫn ấm lời thầy dạy: đất nước mình đẹp giàu, từ Mục Nam Quan đến mũi Cà Mau, đâu cũng rừng vàng, biển bạc… Lòng tự hào và tình yêu đất Việt cứ vậy lớn lên. Tôi vẫn sống với hình ảnh Tổ quốc tôi như thế. Chữ S niềm tin bừng sáng mãi cuộc đời tôi…
Tôi vẫn nhớ lịch sử xưa còn chép: chuyện Nguyễn Trãi theo cha bị quân Minh bắt đày về TQ, đến Ải Nam Quan-địa đầu tổ quốc, gạt nước mắt quay về theo cờ khởi nghĩa Lam Sơn, 10 năm sau trả xong mối nợ nước thù nhà. Câu chuyện ấy vẫn nhắc nhở Tổ quốc mình ở đâu, trong lòng mỗi người Việt, từ đời này qua đời khác. Vậy mà bây giờ… ?
Ải Nam Quan vẫn đó, ngày vẫn ngày, bao người Việt đi qua, không thấy đau, không gợn lên một câu hỏi: Tổ quốc mình ở đâu? Không thấy Nam Quan rịn túa mướt mồ hôi-nước mắt đá chảy, vẫn vô tư cười đùa khen biên cương TQ sao nó đẹp rộng thế, mà đâu biết đấy chính đất Tổ quốc mình. Thác Bản Giốc năm xưa, bao thế hệ từng học, bài học thắng cảnh đẹp của quê hương. Nước thác đổ trắng trong, mạnh mẽ như tâm hồn Việt. Đến bây giờ… bỗng nghẹn dòng đổ bởi một nửa đã không còn là Tổ quốc. Chuyện báo đưa tin: một điểm cao biên giới án ngữ con đường huyết mạch vào Tổ quốc, ẩn mình giữa bạt ngàn rừng xanh cổ thụ, một buổi sáng thức dậy, bỗng thấy nằm trơ trọi, bởi kẻ thuê rừng 50 năm đã làm sạch rừng xanh…Cứ như thế, hỏi Tổ quốc mình sao không đau, nỗi đau nhân tình thế thái này đây.
Tôi bỗng nhớ hình ảnh người lính-người thầy giáo sau chiến tranh trở về bên bục giảng, bỗng gầm vang phố núi khi nghe một giáo viên trẻ hát một bản nhạc vàng. Ánh mắt anh đau vằn đỏ tía những hình tia chớp. Anh lại nhức nhối nhớ về những người bạn đã ngã xuống trong tay anh vì những kẻ hát bản nhạc kia bên kia chiến tuyến. Tôi bỗng nhớ anh Hồ, anh Hạ bên đất Quế, đang đêm trốn trường, theo tàu về tổ quốc, nằng nặc xin cầm súng về Nam đánh giặc . Bởi với các anh, một điều đơn giản, tuổi thanh xuân chính là trên chiến trường. Các anh hiểu mình phải làm gì khi đã biết tổ quốc mình ở đâu. Những hình ảnh ấy, giờ đây càng làm mắt tôi sáng rõ. Tổ quốc cần tôi chính những lúc này đây.
Đất Quế, những năm 70 thế kỷ trước, bỗng lặng đi, chết đứng một nỗi đau. Tôi không hiểu tại sao, bạn của nước mình bỗng bắt tay kẻ thù mình, chuyện không hề có trong những bài giảng của thầy. Ngơ ngác tôi nhìn những cuốn họa báo chống Liên Xô vương vài khắp trường. Tôi không hiểu tại sao thầy cô bỗng già đi mấy tuổi, ít nói hơn về tình hữu nghị Việt Trung. Rồi những năm đang học Sư phạm, những người bạn tôi lần lượt ra đi, chiến tranh Tây Nam, chiến tranh phía Bắc. Và có người không còn trở về đứng trên bục giảng, bạn tôi nằm lại tuổi thanh xuân để giữ nguyên mảnh đất thiêng Tổ quốc. Tôi đã đi qua Lao Cai, Lạng Sơn, Quảng Ninh…những mảnh đất địa đầu Tổ quốc vẫn còn nghe âm ỉ dân mình nhắc tội ác quân thù. Những hố bom mìn, vết đạn pháo của những kẻ từng xưng là bạn. Và bây giờ tôi đã hiểu: Tổ quốc mình cần gì, Tổ quốc mình ở đâu.
Tổ quốc mình ngàn đời bình yên sau mỗi lũy tre, mỗi rặng dừa xanh ngắt. Tiếng mẹ hiền ru con, tiếng trẻ thơ học bài trong hương cau tỏa ngát. Mục Nam Quan nối tận mũi Cà Mau. Tổ quốc mình vẫn thế, kiên trung và nhân hậu: quân thù thua đau, hối cải, thả về, thương còn cho thuyền, cho gạo; thắng trận xong rồi sẵn sàng dang tay chào đón kẻ biết ăn năn muốn qua làm bạn. Tổ quốc mình thân thiện luôn ngẩng cao đầu như thế đâu sợ gì những lời hăm dọa cuồng ngông.
Lịch sử còn kia: nghìn năm bắc thuộc, những kẻ thù phương Bắc muốn nuốt sống ,chôn vùi, xóa đi một dân tộc Việt ngoan cường, nhưng kỳ lạ thay, Tổ quốc ta vẫn sống, trường tồn và mãi mãi xanh tươi, với tâm hồn Việt thanh cao, trong trẻo, với văn hóa Việt trinh nguyên, bay vút tận trời xanh. Cha ông chúng, đời này sang đời khác luôn phải cúi đầu nhục nhã ra về thì làm sao con cháu chúng có thể làm cho con người Việt sợ. Chúng đến ư? Biển Đông lại dậy sóng chôn vùi kẻ cướp nước . Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh, hôm nay dậy màu cờ đỏ tự hào dân tộc, biểu thị lòng yêu tổ quốc mình trong hòa bình, những ngày chủ nhật. Những trang web ngập tràn đầy tình yêu tổ quốc. Lòng yêu nước chân chính đã lên tiếng. Đấy chính là Tổ quốc mình.
Vậy bạn ơi, hãy đặt tay lên ngực: thấy Tổ quốc mình trong trái tim mỗi người dân đất Việt-Nơi kẻ thù không bao giờ động đến nổi. Trái tim ấy ngàn năm sáng mãi và Tổ quốc yêu thương ngàn năm bền vững. Và mai sau con cháu mình không bao giờ phải hỏi: Tổ quốc mình ở đâu!
Nguyễn Thành Luân