DŨNG SĨ QUẾ (Kỳ cuối)
ĐỌC LẠI :Dũng sĩ Quế kỳ IIChân chất nhưng rất kiên cường |
Tháng 8 năm 1970 tôi trong hội từ T64 – Đống Đa, Hà Nội, nó trong hội từ Đông Triều qua Quế Lâm để lập thành cái lớp Một C năm học 70-71. Anh Nguyễn Văn Lân (Phú Yên. Đã mất) sinh 1954 “già” nhất lớp đóng danh Lớp trưởng, nó đóng danh lớp phó phụ trách lao động, đội trưởng đội bóng đá lớp tôi. Tôi còn nhớ nó đá vị trí hậu vệ thòng nhưng gần như bao sân, tôi được nó cho đá hậu vệ biên, thế cũng sướng tê tái. Hội từ Đông Triều sang hầu hết biết đá bóng vì đã có thâm niên một năm lớp Vỡ Lòng, tôi nghe chúng nó kể cô giáo tên là Cô Tặc dạy, không biết đúng không nhưng tôi cứ thắc mắc tên ngộ ghê. Chúng nó còn kể được xem mấy anh cấp III ở Đông Triều đánh bóng chuyền hay lắm, có anh Việt đập bóng cháy lưới. Là tôi nghe hội từ Đông Triều qua kể, duyên số thế nào sau này khi ra công tác những năm đầu anh Việt là giám đốc đầu tiên của tôi, tôi được diện kiến anh không những quả đập bóng cháy lưới mà còn nhiều món hay để tôi trưởng thành trong công việc sau này. Nhiều thằng lớp tôi chỉ được nó cho chân dự bị, lâu lâu mới được đá thay người cũng oách lắm rồi. Hồi đó bọn tôi nhìn Đỗ Sự, Thanh Cẩu, Hòa Ré… cấp II rê dắt bóng điệu đàng mà mê mẫn. Và rồi nó “chết” với cái chức này qua bao mùa mưa nắng cùng tôi chiến được 7 lớp trong 5 năm ở xứ Quế. Tuổi tác thì xem xem nhau nhưng nó lúc nào cũng nhường nhịn lũ bọn tôi. Trong lớp bao giờ cũng có ba phái: Phái ngoan, phái nghịch và phái trung dung. Nó bao giờ cũng là trung tâm đoàn kết, là người hòa giải khi có xích mích giữa các phe phái. Hắn học giỏi, chơi thể thao tốt, tướng tá ngon lành lại vui tính, nên rất được nể nang dù là phe phái nào. Có nhiều bạn gái cũng mến nó trên mức bình thường. Năm cuối cấp II, nó thi HSG Văn Miền Bắc, tôi thi Toán. Nhớ lại thấy cũng oai phếch.