MẸ .
Đi công tác điện thoại về gặp mẹ hỏi thăm sức khỏe của bà. Sau khi kể về đau xương khớp, nhức mỏi cả người (bệnh người già và di chứng hai cuộc chiến tranh), kể về việc bà lau nhà trượt gãy...cái cán chổi lau, may thật. Càm ràm bà cứ lay hoay làm việc nhà, bà chỉ cười.
Chốt: Mi đi công tác hơn 20 ngày rồi đó , đợt này đi lâu rứa con?...
Công việc chưa xong má ơi.
Ôi mẹ tôi, tôi thì không nhớ đã đi khỏi nhà bao nhiêu ngày rồi, còn bà thì đếm từng ngày. Tôi gần 60 tuổi dưới mắt bà tôi vẫn là thằng con cần che chở. Có lần bà nói tôi: Mi là thằng ngu con ạ. Tôi khoái nhất câu này bà nói với tôi. Mà thật tôi ngu thật trong cuộc chơi ĐỜI này. Ngu thật đấy, mẹ chửi ngu vô tư, nhưng ai chửi tôi ngu thì cẩn thận chút.
CON GÁI.
Con gái điện thoại: Kể chuyện học hành, chuyện nhà... Ba ơi đợt này ba đi lâu thế.
Công việc cuối đợt đang gấp tiến độ chưa về được.
Nó nói: Hồi con còn nhỏ ba đi công tác mấy tháng mới về, con không biết. Từ khi con nhận thức được thì lần này là lần ba đi lâu nhất...
Ôi con gái tôi, 19 tuổi, thiếu nữ, với tôi nó vẫn cứ là bé con. Thiếu vắng "đồng minh" lâu, cảm thấy "yếu một cách toàn diện" nên ngõ lời cầu cứu "đồng minh" đây.
Nhiều câu trả lời cho câu hỏi: Hạnh phúc là gì?
Với tôi đang đi xa nhà, được Mẹ và Con gái quan tâm, mong về, tôi thấy thật hạnh phúc!
TCD viết từ vùng Tây Phú Yên.
Viết thêm:
Bài này để ở fa và nhận được các bình luận:
Bạn nói không công bằng..., còn người nữa đâu?
Mình trả lời: Nỗi nhớ mong kia chỉ hai người, nói ra đây ngại lắm, nếu có nói ra thì phải nói nhiều...
Bạn nói: Người đó không nhắc đến nhưng ai cũng biết, Người đó vừa là mẹ ta vừa là bé nhỏ của ta đó...
Và rồi Người đó lên tiếng: Có nhất thiết nhớ là nói là nhớ không??? Nếu thế thì người ở nhà cũng mong người đi công tác nói "NHỚ - NHÀ"
Và cuối cùng mình lại cọp lại ý của Người đó: Có nhất thiết nhớ là nói là nhớ không???