Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Các bản Hợp Xướng và Trường ca ra đời trong những năm kháng chiến chống Pháp

Thấy QMF có vẻ yêu thích những bài hát xưa kia. Tiện thể "chôm" được mấy bài mang về đây để các Quế nghe. Cho "mất trật tự" luôn thể. Nguồn Ở ĐÂY

Hà Nội nhớ


Những  ngày này, dư âm “Mười hai ngày đêm” vẫn còn vang vọng. Chúng ta, những người đa duyên , nặng nợ với Thủ đô  không khỏi bồi hồi.
 Xin gửi các Quế một góc nhìn cũ mà mới cuả HN hôm nay, gắn với chút kỷ niệm ngọt ngào. Không bom, không đạn, chỉ lung linh.


Chú vạc này thường trực ngay mép nước chân
cầu Thê Húc. Biết đâu chú cũng sẽ
thành linh vật nổi tiếng như Cụ rùa?

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

THẦY CÔ TRONG NGÀY GẶP MẶT 23-12-2012


Từ phải qua : Thầy Bắc, thầy Thái, thầy Trác (chồng cô Tâm), thầy Thọ, cô Liên, cô Thơ, cô Tâm, cô Tuyết, cô Chờ.


Thầy Thọ


Thầy Bắc, thầy Thái, thầy Thọ, cô Tâm, thầy Trác, cô Liên, cô Chờ, cô Thơ, cô Tuyết.


Trái qua : Anh ... , Thầy Bắc, thầy Trác ,cô Tâm, cô Chờ, cô Thơ, cô Tuyết, Kim Chi, cô Liên, Đặng Lý.


Chị Hiền (phu nhân anh Mười), Minh Hà, Thu Thủy, Từ Vân, Hồng Tuyết,Kim Chi, Hà Thanh, Ngọc Huệ, Thu Vân. 


Từ phải qua: cô Liên, cô Thơ, Minh Hà, chị ... 


Nguồn ảnh : Quế Minh Hà .

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Tiếng hát ru của thầy


         Một đêm lâu lắm rồi, MF không nhớ rõ năm nào, hình như năm 1998, nghe có tiếng gọi ngoài ngõ, chạy ra, thấy có vài người đứng ở cổng cùng chị Hòa “trố”, ngày ấy cổng nhà MF rất tối nên không nhận ngay ra ai, chưa kịp mở cổng, qua các song sắt, chị Hòa hỏi: “mày có nhớ thầy Thái không?” đột ngột nên MF chỉ nghĩ đến thầy Thái dạy văn ở cấp 3 A Vĩnh Linh năm MF học  lớp 10, cũng rất nổi tiếng với học trò và rất cá tính, MF hỏi: thầy Bành Thái hả chị? (sao ngu thế không bít, chị Hòa là HSMN mừ) Bỗng nhìn thấy người đứng bên cạnh chị, MF kêu lên: thầy Trịnh! (thầy Trịnh MF gặp ở cấp 3 Đông Triều, chưa bao giờ học thầy nhưng rất quí thầy) thầy cười rạng rỡ, chợt bên cột trụ cánh cổng có người bước ra: “Để cái Hòa nó hỏi, nếu mày nói không nhớ thì thày đi luôn, nhưng thấy mày nhận ra thày Trịnh thì chắc chắn mày không thể quên thày!”, bây giờ ngồi viết lại chuyện này mà MF vẫn thấy cảm xúc như lúc ấy! MF mở cổng ôm chầm lấy thầy! Thầy ơi làm sao quên được, thầy là con thoi thân thuộc của lũ nhóc đen nhẻm, côi cút! Thầy là thần tượng của những cặp mắt đêm đêm hóng chờ các câu chuyện cổ tích, cứ đến đoạn cao trào gay cấn nhất thì thầy dừng: “hôm sau thày kể tiếp!”, bọn nhóc đành ngậm ngùi đi ngủ trong sự tiếc rẻ và mong chờ “hôm sau”! Hình ảnh đặc trưng của thầy là cặp kính cận và khuôn mặt sáng lạn với nụ cười luôn tươi rói! Thầy không dạy trên lớp, thầy là “anh Tổng phụ trách” của Liên Đội Đồng Tháp Mười! Hình ảnh thầy in đậm trong tim của mỗi nhóc, vì ngóc ngách nào cũng có mặt thầy! Tiếng hát, nụ cười, lòng yêu đời, thầy hiến dâng cả cho chúng con! Thầy là thầy Nguyễn Quốc Thái!
        Buổi gặp mặt hôm nay, MF không ngồi với thầy, vì đã thường xuyên gặp, liên lạc với thầy, nên MF dành cho các anh chị, bạn bè khác. Nhưng khi thầy hát lại bài hát ru ngày xưa, MF chỉ chực khóc, lời ca của thầy quen thuộc làm sao. Hỡi bạn bè khắp năm châu, các bạn có hình dung được bạn được hát ru bởi một thầy, cô giáo? Chúng tôi có hạnh phúc này!

TP HCM – Huế 16/12/2012

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

Thăm anh Y Lia

Ngày mai 26/12 anh Y Lia lên bàn mổ . Cả thời trai trẻ hết đánh tàn quân đến diệt funrô , rồi chiến tranh biên giới . Các vết thương hồi ấy bây giờ lại tái phát . Cái tính lạc quan của HSMN vẫn tràn đầy . Anh Y Lia hẹn một tháng sau mời tất cả các HSMN nhất là hội Quế lên Đắc Lắc ... NHẬU .



Từ trái qua : - Hàng ngồi : Mẹ anh Y Lia ; anh Y Lia , Nguyệt Ánh , Minh Châu .
- Hàng đứng : đồng đội anh Y Lia ( anh Y Lia cho biết nếu không có đồng đội này thì anh đã thành liệt sỹ ); Thái Ngọc .
CHÚC MỌI ĐIỀU MAY MẮN SẼ ĐẾN VỚI ANH Y LIA .

Anh Y Lia đang kiểm tra hình thằng cháu chụp , các Quế  tranh thủ ...dẹo cho Quế con chụp.

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Gặp mặt HSMN ( 1967-1975 ) ngày 23/12/2012


 Trường chúng em trường cấp một Nguyễn Văn Bé ...


Liên đội thiếu niên Đồng Tháp Mười chúng em ... ( có thầy nên cả bọn ngoan hẳn ).


Mùa xuân trên Thành phố Hồ Chí Minh là mùa xuân đẹp nhất...( Trong hình này có một Quế đặc biệt , đố các Quế nhận ra . )


Kính chúc các thầy cô , các anh chị và các bạn một năm mới tràn đầy hạnh phúc .

Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

MÚA - Họp mặt HSMN 1967-1975



Đám cưới Quế con ở Huế

Chiều hôm qua (22/12/2012) đám cưới của một Quế con đã diễn ra tại Huế. Các Quế từ Quảng Trị và Đà Nẵng đã về dự (Quế mẹ quá bận mà thời gian thì eo hẹp nên không thể đi khắp, mời khắp, mong các Quế thông cảm).
MF mở rộng ảnh để mọi người dễ nhìn, sau xem chán rồi sẽ thu nhỏ lại :)
MF, Thu Hà (phu rấn TGTB), Phú Hòa, Hồ Nga

An (Quế Quảng Trị), Tôn Bốn (Quế Đà Nẵng), Hạnh (Quế Quảng Trị), Thanh (Quế Quảng Trị)

Chị Yên (HSMN Đông Triều), Quế con, TGTB, anh Châu (HSMN Đông Triều)

Hồ Nga, Lan B, Chị Yên

Chúc mừng hạnh phúc Quế con

Chúc mừng hạnh phúc Quế con 2

TGTB và Quế (trông cứ  như bức hình của Obama và TT Thái!)

Tôn Bốn chúc mừng Quế mẹ

Hắn là Quế Hồng Hương đóo!

Hỏi han Quế con!
(Làm mẹ chồng nên phải trang điểm chút, làm Quế bạn không nhận ra)

Bây giờ thì chắc mọi người nhận ra cả rùi
  
TGTB, anh Châu, Mỹ

Hai Quế con là bạn từ thời nhỏ đang tranh thủ hàn huyên

Ăn sáng ngày hôm sau! (Thu Hà, Hạnh, Thanh, Quế con nhà Thanh)
Càphê sáng hôm sau! (quán Cái Nón,đập Đá, Vỹ Dạ)

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

" Đây là Đài Phát Thanh Khăn Quàng Đỏ, Tiếng Nói của Liên Đội Đồng Tháp Mười... "

Các Quế anh chị và các Quế nhỏ có thấy câu tựa đề ấy quen không? Chị Võ Thị Ánh Tuyết, tác giả của bài thơ mà Thầy đã thuộc lòng và đọc cho chúng ta nghe trong buổi gặp mặt khi chị Tuyết gửi câu hỏi lên khán đài: "em từng tặng thầy một bài thơ, thầy có nhớ hay không?",  đã viết thư cho Minh Trí như sau:

Gửi Trí,
Lời đầu tiên là chị rất cám ơn em vì đã đứng ra tổ chức buổi họp mặt của Liên Đội Đồng Tháp Mười  nhân dịp thầy Thái vào Tp HCM ngày 16/12/2012
Buổi đó thật là cảm động, nhiều khi muốn khóc. Bạn của chị hôm đó đều nói như vậy. Được hát lại những bài hát mà đã bao  nhiêu năm rồi mình không hát với rất nhiều kỷ niệm tràn về.
Trước đây chị là phát thanh viên của Liên Đội ĐTM "Đây là Đài Phát Thanh Khăn Quàng Đỏ, Tiếng Nói của Liên Đội Đồng Tháp Mười.. ", và trong các buổi Liên Hoan Văn Nghệ thì chị là MC của tất cả các trường cấp 1,2,3 và luôn là học sinh cưng của thầy Thái. Nhắc về kỷ niệm thì nó cứ tuôn trào và thật sự là khóc đấy.
Chị gửi cho em bài thơ của chị tặng thầy Thái nhé để em đưa lên web cho các bạn cùng tri ân thầy Thái với những bài hát ru mà chị không bao giờ quên được và cho chúng mình lớn lên và trưởng thành.



Hạt tiêu của Thầy
Kính tặng thầy Nguyễn Quốc Thái, Trường Học Sinh Miền Nam, Quế Lâm Trung Quốc

Trường Miền Nam thuở tí xiu
Bé teo thầy gọi hạt tiêu của thầy
Tuổi thơ côi cút tháng ngày
Khúc ruột ai đứt mà thầy lại đau

Ầu  ơ…, em ngủ cho sâu
Mẹ cha đánh giặc cho mau trở về
Ầu ơ.. rau đắng cá trê
Thầy thương xắp nhỏ nên ai chê cũng đành
Ầu ơ.. buồn tủi qua nhanh
Như con chim  chích trên cành  cây cao
Lọ lem ngắm những vì sao
Lung linh xa thẳm nôn nao quê nhà
Gió òa nhớ mẹ khóc cha
Thầy ru êm một mái nhà đơn sơ
Thầy cho em cả ước mơ
Để em tìm lại tuổi thơ chính mình..

Bây giờ chẳng bé tí xiu
Thầy cưng vẫn gọi hạt tiêu của thầy
Xa thầy đã biết bao ngày
Thầy ơi, bụi phấn bay bay trắng đời……
Một chữ “trò” vẫn chơi vơi
Nôn nao trong tiếng ru hời chiều mưa
Muốn làm trẻ nít ngày xưa
Thầy thương thầy nựng vẫn chưa vừa lòng
Quê dừa gạo trắng nước trong
Mênh mang nỗi nhớ sao không có người
Dẫu đi trăm nẻo cuộc đời
Vẫn không học hết những lời thầy răn

Biển đời vất vả khó khăn
Tiếng ru theo bước vỗ về chở che
Xa xa phương Bắc là quê
Nhìn mây thấy dáng thầy về nơi đây…
Tiếng ru xưa, ru đến nay
Em là khúc ruột của thầy, thầy ơi…
Thầy không có ở trên đời
Sao em lớn nổi thành người hôm nay

10/04/2003
Võ Thị Ánh Tuyết

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Bài hát: Đẹp Mãi Tên Anh

Kính tặng các Chiến Sỹ Việt Nam Anh Hùng
Kính tặng các Cha Mẹ của các Quế
Kính tặng các Quế là Chiến Sỹ  và các anh chị Trỗi quý mến
Nhân ngày 22 tháng 12

ĐẸP MÃI TÊN ANH Sáng tác: Vĩnh An Trình bày: Vũ Dậu.

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Nhật ký viết vội



Ngày 23 tháng 11 năm 2012:
Nhớ tiết lập đông, cây đào trước sân bắt đầu trút lá, chợt giật mình, thấp thoáng những nụ hoa phơn phớt hồng nép mình bên nách lá. Đào nở non. Tôi giụi mắt, căng cặp kính nhìn kinh ngạc: giữa cái gió nhàu nhĩ, cô quạnh, cáu bẳn của mùa đông mới về bỗng nổi lên một vẻ đẹp sáng hồng, mỏng manh, trong trắng đến lạ.
Bỗng thấy vu vơ một nỗi buồn xa vắng, viễn cảnh Tết đến Xuân về vắng lạnh bóng đào. Lại thấy thoáng qua trong đầu cái triết lý người xưa với câu chuyện Tái ông mất ngựa. Niềm vui chợt lóe sáng.
10 giờ 30, vừa về đến nhà, nghe bản nhạc điện thoại cất tiếng du dương biết có người gọi. Mở thấy số lạ, nghe giọng nữ miền trong, tưởng như mọi lần lại một vị nào đó bán sách mời chào, định tắt thì nghe: Minh Trí đây! Mừng, tôi líu cả lưỡi, nhớ, nhớ lắm chứ, cái cô bạn vừa ngoan vừa giỏi có tiếng. Cấp 1, Minh Trí học lớp khác, lên cấp 2 mới học cùng lớp. Song hồi đó bọn con trai lớp tôi đứa nào chẳng biết. Minh Trí nghiêm lắm nhất là với ông anh Dũng cóc của nó và hai thằng em: Thắng, Thông. Nhiều lần chúng tôi chứng kiến Dũng cóc cúi đầu im thin thít nghe cô em chỉnh huấn vì cái tội lười học, nghịch ngợm. Bao năm xa rồi nay nghe giọng nói thấy xúc động, tình cảm bạn bè chân tình ấm áp quá!

Ngày 25 tháng 11:
Gọi cho thằng Dũng bờm ngoài Hà Nội, không thấy trả lời. Thật chán, không biết hắn làm nghề gì mà bí mật thế. Điện vào Đà Nẵng hỏi thằng Phú có đi không, nó bảo không đi được rồi bảo tôi: mày vào đi, tụi Sài Gòn tổ chức vui lắm. Tôi biết cái nghề của nó cuối năm bao giờ cũng là thời gian bận nhất. Đành đi một mình vậy.
Vào mạng đặt vé máy bay. Tâm trạng tôi bỗng khấp khởi, mừng lo lẫn lộn, cứ thấy nao nao, hồi hộp khó tả, như thấp thỏm chờ đợi một điều thiêng liêng gì đó sắp đến. Suốt ngày bồn chồn, làm việc cũng không yên. Tôi cứ thần người ngồi nghĩ, hình dung lại khuôn mặt từng đứa, lẩm nhẩm từng cái tên. Lắm lúc lại mơ màng, cười một mình, tưởng tượng ra cảnh gặp nhau tay bắt mặt mừng. Lúc lại băn khoăn không biết gọi nhau thế nào đây: xưng tên hay lại mày tao như thuở nào. Thằng Phong và bọn con trai thì dễ rồi, với cánh con gái sao đây, không lẽ lại mày tao khi đã ở cái tuổi này mà không phải ai cũng dễ bỗ bã như xưa. Nghĩ cũng khó. Và rồi liệu chúng nó còn nhận ra mình, mình có nhận được chúng nó không… cứ thế, rối bời với những giả thiết, tưởng tượng ấy. Thôi cứ vào, tùy cơ ứng biến, tính sao được.
Ngày 15 tháng 12:
6 giờ: Dậy sớm. Lên đường. Trời thật diệu kỳ, mới hôm qua còn là những cơn mưa thâm gió bấc, rét đầu mùa xuýt xoa bên bếp lửa. Sáng nay đã nghe tiếng chim hót, bình minh dậy hồng tươi nơi chân biển. Những tia năng ấm báo hiệu một ngày đầy nắng chạy dài theo bánh xe quay in hình lên từng ngọn núi, cánh đồng, con sông lần lượt đi qua. Một ngày tràn ngập niềm vui.
11giờ 30: Thằng Phú điện hỏi vào đó ai đón. Nghe tôi nói vợ chồng Minh Trí, Hắn mới yên tâm. Rồi nó chuyển giọng: À, đợt này có Thái Hồng Việt sẽ vào, thằng này được đưa vào sách đỏ, tao mới tìm được ở Hội An. Tấm lòng bạn tôi thật quý. Thái Hồng Việt, tôi vẫn nhớ. Thằng bạn có đôi tay khá dài với dáng đi hơi lao về về phía trước, năm 73 về nước vẫn học cùng lớp ở Đông Triều. Tìm được thêm một người bạn, thêm một niềm vui lớn. Và rồi trong kia, ngày mai tôi sẽ còn gặp những bất ngờ với những cái tên nào đây của 39 năm về trước. Vui, vui lắm.
13 giờ 45: Ra sân bay. Lần đầu tiên đi máy bay, tôi mới thấy mình không còn trẻ. Chẳng biết đi đằng nào, làm thủ tục ra sao. Lóng ngóng hỏi thăm mãi rồi cũng xong. Thở phào, trút được gánh nặng. Lên máy bay, nhìn qua cửa sổ, phấp phỏng, thấy bất an, không biết khi cất cánh lên cao có giống như trò ngồi thuyền, tàu siêu tốc không. Bỗng sợ, tim tôi vốn yếu mà. Rồi lại nghĩ quẩn: lỡ nó rớt thì làm sao nhỉ... Có lẽ, tôi dở hơi rồi.
3 giờ 35: Máy bay cất cánh, thấy hơi hẫng. Tai chỉ hơi ù khi lên độ cao giống như lần đi Sa Pa, Đà Lạt, lóc bóc một lúc rồi lại bình thường. Từ trên cao nhìn xuống thật tuyệt. Cả một vùng rộng lớn sông Hồng bỗng trở lên nhỏ bé hiện ra dưới chân như tấm bản đồ địa hình chân thật sống động nhất. Những con sông thật đẹp, duyên dáng, mềm mại uốn lượn, ôm ấp những vùng đất. Có ở trên cao, mới thấy hết cái tình ý của đất, của  nước, khởi tạo nên sự sống bất diệt, cũng mới hiểu hết cách ví von dải lụa hay dáng rồng… của những con sông vờn mình, uốn quanh trên các bình địa núi non châu thổ sống Hồng.. Tạo hóa thiên nhiên thật mỹ miều. Và kia biển đẹp xanh phẳng đến lạ. Lúc sau, lên cao nữa, chẳng thấy gì ngoài một bầu trời xanh phẳng dưới chân.
5 giờ: Máy bay hạ độ cao. Sài Gòn đây. Một khối đô thị rộng lớn trải dài. san sát. kín đặc từ sông Đồng Nai đến sông Sài Gòn thật tráng lệ, mới thấy hết sự trỗi dậy, phát triển mạnh mẽ của đất nước mình. Tôi cứ dõi mắt nhìn trong cái khối đô thị rộng lớn ấy, cố thử đoán định, tìm, hình dung cái nhà hàng Đông Hồ 2-3 kia nằm ở đâu, nơi, ngày mai thôi, tôi sẽ gặp lại chúng bạn. Thấy mình bỗng bé nhỏ và hữu hạn đến vô cùng.
5 giờ 30: Ra cửa máy bay đã thấy Minh Trí đứng chờ ở cửa. Tôi nhận ra bạn mình ngay mà không cần nhìn tấm bảng ghi tên tôi Trí cầm trên tay. Không khác ngày xưa lắm. Vẫn vậy: nhỏ nhắn, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, rắn rỏi, mau mồm mau miệng. Trí không nhận ra tôi, đến khi tôi cầm tay gọi vẫn còn ngơ ngác. Ngồi xe về nhà bạn, Trí kể cho tôi nghe về gia đình mình sau năm 75. Thật không dễ vượt qua hoàn cảnh khó khăn những năm tháng ấy để tồn tại, trưởng thành và thành đạt có ngày hôm nay. Mừng cho bạn, Tôi cũng thấy mình được an ủi phần nào. Xe dừng trước tòa nhà cao tầng lớn đẹp mà tôi cứ ngỡ khu khách sạn 5 sao. Thì ra là một khu chung cư cao cấp nơi vợ chồng Minh Trí ở. Đẹp, hiện đại, chưa cảm nhận hết tôi đã ở tầng 22.
6 giờ 15: Mới bước vào nhà, Tôi đã thấy anh Thái Hà ra đón. Anh lặng lẽ nhìn tôi như lục tìm điều gì còn lại trong ký ức rồi nhỏ nhẹ: đúng thằng này, Luân bệu, vẫn như xưa, không khác mấy. Tôi còn chưa kịp định hình căn phòng, chưa kịp trả lời anh đã nghe những tiếng lớn, xôn xao, rồi Anh Bửu, anh Bắc và Vĩnh Thành đứng trước mặt. Thằng Vĩnh Thành to mồm: đúng Luân bệu rồi, mày biết tao là ai không (Vẫn là câu hỏi đó). Cũng phải mấy mươi giây tôi mới gọi đúng tên hắn và anh Đỗ Hà Bắc, duy anh Trần Quang Bửu thì chỉ thấy nét quen mà sao không gọi nổi tên. Nhìn đôi mắt anh chờ đợi, Tôi bỗng thấy ân hận, thương anh, oán cho cái trí nhớ già nua của mình. Có bốn người sao tôi chỉ gọi đúng được ba cái tên, còn tên anh lại không gọi ra được? Thật lỗi quá!
Thằng Vĩnh Thành liền mồn không để ai nói, kéo tôi đến bàn lấy ra cuốn sách Những hạt giống đỏ lần tìm một tấm ảnh, chỉ, nói: đúng mày không? Đúng tôi thật. Đây là bức ảnh lớp 7B năm 1972-1973 và cũng là bức ảnh thứ 2 những ngày bên Quế tôi nhìn lại được. Được thể, hắn lại liền mồn giở hết ảnh này đến ảnh khác giới thiệu từng đứa bạn học ngày xưa. Thấy ấm áp một tình cảm xum họp gia đình, quý cái thằng bạn nhanh nhảu, vô tư này. Nó chẳng cần biết tôi đi đường ra sao, cứ vậy, ào ào lôi tôi về với kỷ niệm, ký ức ngày xưa cho đến khi anh Thái Hà phải nhắc: để nó rửa mặt mũi cho mát rồi uống rượu.
 Tôi ngồi với các anh, với bạn mà lòng trào dâng dào dạt xúc động vì những tình cảm dồn dập mà mọi người dành cho tôi qua những câu hỏi. Cốc bia uống trong tình những nỗi niềm ấy thật mát và ngọt ngào, hạnh phúc. Tôi như kẻ bao năm xa cách nay mới trở về với chính nhà mình, với những người yêu thương nhất của mình. Gió mát rượi. Thành phố, đêm đầy sao-những ánh đèn muôn màu lung linh rực rỡ.

Ngày 16 tháng 12
6 giờ: Dậy, tranh thủ ra ban công ngắm thành phố sau một đêm ngủ muộn. Bầu trời trong vắt, những tia nắng sớm đã kịp nhuộm hồng khuôn mặt thành phố. Đứng đây, gió mát, trong lành, nhìn thấy rõ từng chiếc máy bay lên xuống sân bay. Lúc sau, mấy anh em xuống đi ăn sáng. Minh Trí đến luôn nhà hàng chuẩn bị cho cuộc gặp mặt. Nhìn dáng tất bật, lo toan đến tỷ mỉ từng tí cho buổi gặp mặt, tôi bỗng thấy quý trọng, khâm phục bạn mình. Lúc nào cũng thế, hết mình, trách nhiệm, làm đến nơi đến chồn.
7giờ 45: Ăn sáng xong, ba anh em đến khách sạn nơi thầy Thái ở. Thầy vẫn mang phong cách anh Tổng phụ trách Đội ngày xưa, luôn cười luôn nói. Nghe thầy nói nay đã 71 tuổi rồi bỗng giật mình: Thời gian trôi nhanh quá, còn mấy chốc đâu. Thầy trò lại vẫn chuyện về những ngày xưa mà chuyện ngày xưa có bao giờ có thể nói hết được đâu. Càng nói, càng nhắc, nó càng mới hơn, càng nhiều hơn, sinh sôi, gọi nhau theo từng kỷ niệm, ký ức, sống dậy, quay về, ùa đến, xốn xang, sung sướng đến nghẹn thở, trào dâng nước mắt.
9 giờ 30: Nhà hàng Đông Hồ 2-3, trước cửa, thấy ngay tấm biển đỏ với dòng chữ: Họp mặt cựu đội viên Liên đội Đồng Tháp Mười. Rất ý nghĩa.  Thầy trò tranh thủ đứng hai bên chụp ảnh kỷ niệm. Vào trong, đã thấy Minh Trí, Đỗ Hà Bắc, Hùng đang tập hát những bài truyền thống ngày xưa. Nghe mà thấy nôn nao. Nhìn quanh vẫn chưa thấy đứa bạn cũ nào cả. Gọi điện cho thằng Phong, hắn bảo đến rồi song đang tìm đường vào. Anh Thái Hà phải hướng dẫn chỉ lối lúc sau hắn mới đến được.
10 giờ: Không thấy Nguyệt Hồng đâu lại nghĩ hay hắn cũng lặn rồi hay đến rồi mà mình không nhận ra. Thấy Hồng Lan, đến chào, hắn ngơ ngác, tôi biết  không nhận ra song vẫn ậm ờ, mãi đến mươi phút sau hắn mới nhớ. Rồi Hoàng Anh, không khác xưa chỉ có béo ra .  Rồi lần lượt bọn Dũng đen, Thanh Hải, Lê Thành, Mạnh Hòa, Thái Ngọc…cũng phải mất một lúc mới nhận ra và rồi là những câu hỏi dồn dập không kịp trả lời .
Rồi cũng thấy Nguyệt Hồng đến, tôi nhận ra hắn ngay ngoài cửa, thằng Phong kéo đến hỏi: nhận ra ai không, hắn suy nghĩ, cố nhớ, chỉ khi tôi chào, hắn mới òa ra, gọi đúng biệt danh cúng cơm của tôi. Rồi hắn giới thiệu cô em gái đi cùng. Chị em nó trông thật xinh, mỗi đứa một kiểu: Chị dịu dàng, Ráo em sắc sảo. Lát sau, thằng Việt đến. Hắn nhận ra tôi ngay và nhắc luôn chuyện năm lớp 6 tôi bị thầy Thịnh phạt chép 100 lần 1 câu thơ ( Hắn đọc luôn mà tôi thì không sao nhớ nổi). Thật tình, chưa bao giờ nghe kể những tật xấu của mình mà tôi vui đến vậy.
10 giờ 15: Chương trình bắt đầu. Trên sân khấu là những gương mặt Ban chỉ huy liên đội ngày xưa cùng thầy Thái. Những mái đầu đã điểm bạc đeo trở lại chiếc khăn quàng đỏ tươi và phù hiệu cấp bậc chỉ huy liên đội thấy xúc động, thân thương quá. Năm tháng xưa như đọng mật lại ngày hôm nay. Thằng Phong bảo nó chưa vào Đội, thực hư thế nào tôi không biết song tôi cũng phải đến lớp 4 mới được vào mà Nguyệt Hồng bảo đấy là vì để làm thành tích của lớp mới cho tôi vào đấy thôi. Chương trình thật vui, mọi người hát, kể lại những kỷ niệm Đội ngày xưa. Minh Trí thật nhiệt tình trong vai trò tổ chức của mình… Tôi thấy mừng vì mình đã quyết định đúng khi vào đây.
12 giờ: Không khí ngày càng náo nhiệt hơn. Mọi người đang sống thật với chính con người mình. Minh Trí bảo tôi lên nói vài câu. Tôi vội chối bởi tôi vốn ngại bày tỏ những tình cảm trước mọi người dù nó rất thật. Tôi vốn vậy, luôn ôm nặng, mang những tâm sự trong lòng để tôn thờ, chiêm ngưỡng, nhớ nhung nó chứ ít khi muốn phô bày cho mọi người xem. Hiểu tôi nên Minh Trí không ép. May sao thằng Việt sách đỏ uống vào đã bốc lên hắn náo hoạt cả hội trường. Phải công nhận hắn thuộc nhiều bài hát ngày xưa thế chẳng bù cho tôi chẳng thuộc được bài nào, cũng chỉ bì bõm được một hai câu bài trường ca cấp 1 Nguyễn Văn Bé. Còn mấy bài thằng Tàu thì tôi không còn muốn nhớ nữa.
12 giờ 30: Bất ngờ anh Xuân Hùng sau hồi tâm sự của mình bỗng nhắc đến tôi với những lời cảm thông chia xẻ có cánh. Nghe thật cảm động. song không ngờ anh lại giới thiệu tôi lên nói. Thật oái oăm. Mới chối từ bạn xong bây giờ lại lên nói. Khó xử quá. Tụi bạn thì dô lên đẩy tôi lên phía trước. Nói gì đây khi trước mặt tôi đây là những khuôn mặt chan chứa yêu thương mà tôi đã bao nhiêu năm khát khao, mong mỏi, đi tìm, chờ đợi và giờ gặp mặt. Xúc động, tôi không biết mình đã nói những gì chỉ biết cảm ơn hai đứa bạn đã giúp tôi tìm lại và gặp lại mọi người. Đó là Nguyệt Hồng và Minh Trí.
14 giờ 30: Chị Quế MF chào về. Chị nhỏ nhắn xinh hơn trong ảnh trên blog nhiều. Cầm tay chị ấm áp, tôi cảm nhận rõ được sự tin cậy, chân tình. Nghe giọng Huế nhỏ nhẹ, lắng sâu đến hút hồn, tôi chợt nhận ra, bị lôi cuốn bởi  một vẻ đẹp trí tuệ và nhân cách, tâm hồn chị tỏa sáng. Tôi bỗng hiểu vì sao chị giàu bạn đền như thế. Đứng trước chị, Tôi thấy mình thật bé nhỏ và tội nghiệp. Và thú thật, tôi vào đây, một phần cũng chính là muốn được gặp trực tiếp chị, người mà tôi chỉ biết ngưỡng mộ và kính trọng qua những bài viết của chị trong Bantbe.
15 giờ: Chương trình kết thúc, tụi bạn lại kéo tôi ra phía bên ngoài tiếp tục uống và chuyện mãi không hết. Thời gian trôi thật nhanh. Hoàng hôn đã xuống. Tôi chào về. Lũ bạn cứ bảo đổi vé mai hãy bay. Nguyệt Hồng thì bảo chủ nhật này vào dự tiếp cuộc gặp mặt truyền thống HSMN hàng năm, xem hắn múa rồi hãy về. Mạnh Hòa vỗ vai: Từ ngày có hội, bọn tao luôn nhắc tìm mày đấy chứ. Còn Lê Thành vừa cười vừa xoa đầu tôi thân thiết. Tôi cũng muốn lắm chứ, đến nhà từng đứa, thăm cuộc sống chúng nhưng rồi công việc cuối kỳ đâu dễ bỏ. Tình cảnh thật dùng dằng khó dứt. Thấy bùi ngùi, khôn nguôi.
17giờ 30: Mạnh Hòa đưa tôi về qua nhà cho biết, rồi đưa ra sân bay. Tôi thấy yên tâm không lo lớ ngớ sợ máy bay bay mất như lúc vào nữa. Nó làm mọi thủ tục rồi đưa tôi vào khu đợi của khách vip. Uống chén trà nóng ấm áp tình bạn, điện thăm anh Tước đang ngoài Hà Nội cũng chờ bay vào, thấy thật vui anh vẫn nhận ra mình.  Mạnh Hòa chờ tôi ra cửa lên máy bay mới ra về mà không quên dặn: đến nới điện vào báo nhé.
19 giờ 35: Máy bay cất cánh. Tạm biệt! Sài Gòn hoa lệ muôn ngàn ánh sao sáng đẹp đến mê hồn trong đêm lung linh mở rộng trải dài như những tình cảm  bạn bè dành cho tôi ngày gặp mặt. Cảm ơn nhé các bạn của tôi đã cho tôi một ngày hạnh phúc nhất trong đời! Giờ xa rồi, lại để nỗi nhớ không vơi, mênh mông theo năm tháng càng thêm nặng trĩu.

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

CÁC CỰU ĐỘI VIÊN NGÀY ẤY - BÂY GIỜ .


                                                H1 : BCH Liên đội Đồng Tháp Mười  .
Từ trái qua : Người không thấy mặt là anh Công Sơn , liên đội trưởng đầu tiên của LĐ ĐTM năm 65 - Nguyền Chí Thành - Đỗ Hà Bắc -Hồng Minh Trí - thầy Nguyền Quốc Thái - LĐT Trần Quang Bửu - Võ Thị Kim Thanh - Bùi Lý - Lý Huấn .
                                      
                                               Các hình còn lại là các cựu đội viên


từ trái qua hàng ngồi : Hòa Phong - Vĩnh Thành - Tiến Dũng ( mập )- Chí Thành - Hòa Phương ( Trung úy Phương )



Từ trái qua : Bích Phượng - Hà Gia - Hồng Lan - Hòa Phong - Thành Luân .


Từ trái qua : Xuân Bình - Thanh Xuân - Nguyệt Ánh - Hồng Vân - Lê Huệ .

Trong khi chờ các phóng viên Quế cự phách đăng bài , Ráo đưa vài hình ảnh lên cho toàn dân chiêm ngưỡng . Tay nghề và chất lượng máy có hạn .

HỌP MẶT TRUYỀN THỐNG HSMN ( 67 - 75 )

     Trân trọng kính mời quí thầy cô và các bạn về dự họp mặt truyền thống HSMN ( 67 - 75 ) được tổ chức tại Nhà nghỉ - Khách sạn Công Đoàn Thanh Đa  P.27 - Q. Bình Thạnh vào lúc 9h30 ngày 23/12/2012 .


                           Thay mặt BTC .

                                    Hội trưởng :  Nguyễn Khoa Khiêu .

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Chim Quế Lâm !



Bây giờ, người ta chơi chim nhiều, thành phong trào, thành hội. Nhiều lý do, mỗi người một kiểu, mỗi người một loại. Chơi, sở hữu một hay nhiều con chim, giống chim cũng còn là tùy theo cái thị hiếu, cái niềm đam mê, hay một thú vui tiêu khiển, một cảnh trống vắng cần bầu bạn và kể cả sự hợm hĩnh khoe giàu làm sang … Tôi cũng vậy, cũng nuôi một con song lý do thì lại khác…
Chả là, hôm rồi, đang ở trường, chợt thấy thằng bạn gọi điện bảo ra xem hộ nó một con chim lạ. Tôi nghĩ: thằng dở hơi, xưa nay tôi có biết gì về chim cò đâu, vả lại, cái khiếu thẩm mỹ của tôi lại không được sáng lắm. Không vậy mà lũ bạn cứ bông phèng: dưới cặp kính của nó thì cái gì cũng trở lên đẹp, đáng yêu hết. Nghĩ thế song tôi cũng liền ra ngay hàng chim, nơi hắn đang đợi. Thấy tôi, hắn cười rồi nói luôn: Mày trước ở Quế Lâm, chắc biết, xem hộ tao con này có phải là chim Quế Lâm không?
Tôi chợt lặng người: Quế Lâm? Phải, cái tên ấy mỗi lần nghe ai nhắc, dù chỉ là vô tình cũng mang lại cho tôi những cảm xúc xốn xang, mênh mang, sâu lắng. Mảnh đất ấy, ngôi trường ấy, những người bạn ấy…lại hiện lên chập chờn, thân quen, xa xôi mà gần gũi, da diết…đến lạ. Ừ, có những trưa hè mênh mang nào đó, không ngủ, mấy thằng rủ nhau lẻn đi leo tường lên núi tìm chim, hay đuổi lũ chím trên cánh đồng lúa mì đang chín vàng rộ…Rồi những chiều nào đó đi phố về qua vườn thú có cơ man là chim, rất nhiều loại… nhưng là lâu lắm rồi, ký ức mỏi mòn không thể nhớ là chim gì nữa. Nhưng quả thật, dù có lục tung, cày xáo cả ký ức lên, tôi cũng không sao tìm được một cái tên như thế. Ờ… Quế Lâm? chim Quế Lâm… sao không thể nhớ nhỉ?
  Tôi nhìn con chim bé nhỏ với những sắc màu giống như chim Ngũ sắc đang nhảy nhót trong lồng. Nó cỡ bằng con chim sẻ có chiếc mỏ đỏ thật nổi bật. Quanh phía dưới đầu là những mảng màu đỏ cam và một vòng vùng sáng quanh cặp mắt đen nhánh của nó. Phủ dọc xuyên suốt cả mình chim là những mảng màu xanh vàng sáng tự như Vành khuyên, dưới họng quấn thêm một dải yếm nửa màu cam tươi nửa màu vàng trông thật yểu điệu. Ở đôi cánh, phần đầu là một mảng đỏ nằm cân đối giữa thân chim, thật sự là điểm nhấn nổi bật. Trên sống lưng nơi đôi cánh khép lại giao nhau là hai ống lông trắng thanh mảnh, kết hợp với cái đuôi vểnh lên với những chiếc lông được tô một đường trắng kẻ nhỏ băng ngang như vạch chỉ nẹp duyên dáng. Màu lông chim Quế Lâm đẹp bởi các sắc màu phối khá hài hòa, vừa dịu lại vừa tôn từng vẻ đẹp nơi mỏ, khóe mắt, đầu cánh, ức, đuôi… dễ làm người ta thích thú mà mềm lòng, không cần nghĩ đến giá tiền chỉ muốn mua và sở hữu luôn một chú chim đáng yêu là vậy.
Mày sao thế, thằng bạn tôi gọi giật. Tôi chợt tỉnh: Ờ… Quế Lâm, đúng nó đấy, tôi nói theo phản xạ bằng nỗi nhớ sâu thẳm mà không biết đúng hay sai. Nghe tôi nói vậy, tay bán chim cười toe toét: đấy, em bảo mà bác ấy không tin, Cái giống chim này chỉ sinh sống ở vùng đất Quế Lâm của Trung Quốc thôi, hàng em mới nhập về đấy. Rồi hắn búa xua luôn: Các bác xem phim Tàu thì biết, cánh vua chúa, quan lại hay bọn nhà giàu vẫn hay nuôi con chim này trong chiếc lồng nhỏ, chạm trổ tinh vi và luôn mang trên tay mỗi lúc đi thưởng ngoạn đấy, chim này quý lắm, bác nuôi trong nhà tha hồ mà danh giá…Nghe đến đây, tôi biết tay này xạo rồi song cũng thấy vui, không phải vì những lời ba hoa của hắn về con chim mà vì cái tên Quế Lâm kia lại gợi cho tôi một niềm thương nhớ, ấm áp vô cùng. Thế là thằng bạn tôi hồ hởi mua luôn hai con. Hắn đưa cho tôi một con bảo: cho mày để mà hồi tưởng nhớ mảnh đất ngày xưa đầy kỷ niệm của mày nhé.
Tôi đem về nhà, nâng niu, treo ngay trong phòng khách, cũng là tạo thêm được nét sống động, đỡ vắng cho căn phòng này. Từ ấy, nó suốt ngày nhảy nhót và hót, thấy cũng hay hay. Chim Quế Lâm có một giọng hót với nhiều giọng điệu du dương. Tiếng chim hót mới nghe thoảng như tiếng Họa mi. Mỗi lúc nó đi tiếng gió, líu dài thấy êm tai nghe cũng thú vị. Không có được tiếng hót trong vắt, nhiều cung bậc như Họa mi, Quế Lâm hót giọng nhỏ hơn, ngắn hơn song bù lại hay hót cứ thấy người là tung giọng ngay, cứ ríu rít cả ngày. Thật vui!
Song không phải lúc nào cũng vậy. Có chiều về, khi nắng bắt đầu tắt, hoàng hôn buông, phủ nơi cuối trời, chim Quế Lâm bỗng hót đổi giọng, âm lúc trầm xuống thổn thức, lúc lại rúc lên cao tức tưởi. Cứ thế, điệu ngắn, điệu dài, chiều rơi nghe buồm man mác, thấy bâng khuâng như thiếu vắng một cái gì đó sâu thẳm, xa vời vợi mà thương nhớ nặng lòng. Như một trưa hè nào yên ả nơi miền quê xa, nằm nghe tiếng cu gáy bổ ba, đều đều, vọng từ nơi cuối bãi bỗng thấy da diết khôn nguôi. Như một đêm nào khuya khoắt, chợt thấy thu về xa vắng, bước ra đầu hè, nghe tiếng chim lạc đàn vỗ cánh trên không, theo bầy bay về phương Nam, cất tiếng kêu dồn gọi bạn mà thổn thức, nôn nao…Người ta bảo đó là lúc nó nhớ bạn nên cất lên tiếng gọi thương, gọi nhớ. Chim Quế Lâm thường sống có đôi, theo bầy nên có con, vì quá mang nặng nghĩa thủy chung, càng hót, giọng càng sầu đi, vài ngày sau bung lông, nhịn ăn, xác xơ mà chết. Không biết có phải vậy không? Nhưng tiếng hót thì đúng là thật.
Nghe Quế Lâm hót gọi bạn, chợt nghĩ đến mình: cả một thời trai trẻ chỉ tất bật, lần đuổi theo những hư danh, ảo ảnh ở đời mà chẳng kịp nhìn ai, tìm ai, nhớ ai. Để bây giờ, xế chiều rồi mới chợt tỉnh, thấy xót xa, trống vắng: tất cả chỉ là hư vinh, là bèo bọt. Thấy bỗng thèm cái tuổi vô tư đùa nghịch ngày xưa, cười đấy, khóc đấy như nắng, như mưa bất chợt; thấy bỗng quý cái tình bạn trẻ thơ không hề biết toan tính, vụ lợi, không có cái TÔI chềnh ềnh nơi cửa ngõ trái tim; thấy bỗng khao khát có những ngày gặp bạn tay bắt mặt mừng xẻ chia những kỷ niệm. Và như Quế bạn tôi nói: “Xa nhau tuổi nào thì gặp nhau tuổi nấy”…Ừ, phải rồi! Cần lắm, quý lắm bạn ơi mà thời gian thì thử hỏi còn có bao nhiêu?
Tiếng hót chim Quế Lâm cũng là những vũ điệu tình khúc đời người: Buổi sáng khát khao, trong trẻo, buổi chiều tương tư sầu cảm. Có phải vậy mà người ta còn gọi nó là: Tương tư mỏ đỏ!
 Giờ, tan trường, tôi lại về nhà, ngồi cho nó ăn, ngắm nó tắm táp, chải chuốt bộ lông, nghe nó tung giọng hót du dương như tỷ mẩn chăm sóc, ngắm nhìn một kỷ vật đẹp gợi nhớ một thời không thể quên.

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

BÀI CA LIÊN ĐỘI ĐỒNG THÁP MƯỜI

Chuẩn bị họp mặt cựu Đội Viên Liên Đội Đồng Tháp Mười, chắc chắn chúng ta sẽ hát bài ca truyền thống của Liên đội, MF chỉ nhớ lời bài hát được một đoạn như sau, đề nghị các Quế bổ sung để ghi lại cho hoàn chỉnh, sau đưa vào sử sách Quế :)

Nhạc: Bùi Đại Huyền
Lời: Nguyễn Quốc Thái

Đoạn I:

Liên đội thiếu niên Đồng Tháp Mười chúng em
Gồm những đứa con đất Thành đồng về đây họp lại
Liên khu Năm, Nam Bộ, Đồng Tháp, hay Mũi Cà Mâu
Chúng em đều là cháu Bác Hồ!

ĐK:
Ca vang lên, chúng em gắng thi đua
Vì miền Nam, vì Chủ Nghĩa Xã Hội
Vâng lời Bác chúng em làm nghìn việc tốt
Chống Mỹ xâm lăng, có chúng em sẵn sàng!

Đoạn II: (QMH bổ sung)

Tên trường chúng em trường 11 mến yêu
Đội ngũ chúng em như gia đình là con của Đảng
Thương yêu nhau, chúng em đoàn kết
Giúp đỡ cùng nhau chúng em học tập chăm sớm chiều.

ĐK:
Ca vang lên, chúng em gắng thi đua
Vì miền Nam, vì Chủ Nghĩa Xã Hội
Vâng lời Bác chúng em làm nghìn việc tốt
Chống Mỹ xâm lăng, có chúng em sẵn sàng!

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Bài báo về một HSMN

http://dantri.com.vn/su-kien/ba-bai-hoc-tu-ong-nguyen-ba-thanh-671509.htm

Ba bài học từ ông Nguyễn Bá Thanh
Nhiều năm qua trên báo chí, ông Nguyễn Bá Thanh - Bí thư của Đà Nẵng - là nhân vật có sức thu hút người đọc cả nước. Nhiều người gọi là “Hiện tượng Nguyễn Bá Thanh”.

Mấy ngày qua, nhiều thành phố và các tỉnh họp HĐND, nhưng cuộc họp của Đà Nẵng có nhiều tin tức  nổi bật nhất. Các đại biểu của TP.Đà Nẵng đi họp đầy đủ, nghiêm túc, chất vấn và trả lời chất vấn cặn kẽ. Đặc biệt là vai trò điều hành của vị Chủ tịch HĐND TP Nguyễn Bá Thanh quá xuất sắc.
Bí thư Thành ủy Đà Nẵng Nguyễn Bá Thanh. Ảnh: Internet
Bí thư Thành ủy Đà Nẵng Nguyễn Bá Thanh. Ảnh: Internet

Hiện tượng Nguyễn Bá Thanh nói lên điều gì? Vì sao ông được dư luận cả nước đặc biệt hoan nghênh?
Một là ông thể hiện rõ  một cán bộ chống quan liêu, luôn luôn đi sát cuộc sống, nhận rõ sự thật, nói đúng sự thật. Ông chưa bao giờ tỏ ra là người giỏi lý luận. Sức thuyết phục lớn nhất của ông không phải là lý luận mà là sự thật. Ông hỏi ông giám đốc Sở TNMT: “Anh có biết trong nội thành còn có khu dân cư nào không có thùng đựng rác và họ đã xử lý rác như thế nào?”.
Ông giám đốc lúng túng mãi không đáp được. Ông Thanh nói: “Sau cuộc họp này  anh nên chịu khó đến khu dân cư Mân Thái (huyện Sơn Trà) để biết về tình trạng này và mau chóng giải quyết cho bà con”.
Khi ông giám đốc Sở GDĐT viện dẫn Thông tư 17 của Bộ GDĐT  để trả lời khó khăn trong việc xử lý dạy thêm, ông Thanh nói “Anh không phải bộ trưởng. Vấn đề của anh là trả lời câu hỏi của Đà Nẵng. Thành phố có hay không có chuyện các giáo viên tiểu học lên lớp dạy chính khóa, nhưng không chịu truyền đạt hết kiến thức cho các cháu mà để dành cho dạy thêm”.
Hai là ông khuyến khích sự công khai minh bạch trong  mọi việc không sợ vì thế mà mất uy tín của mình cũng như của cấp ủy, ủy ban. Qua chất vấn về tình trạng mãi lộ của CSGT chưa ngăn chặn được, ông đề nghị lắp đặt camera giám sát các mối đường để loại bỏ ngay CSGT nào chặn xe giữa đường.
Về tình trạng các ngân hàng làm khó DN đòi lãi suất trên 15%, ông yêu cầu ông GĐ ngân hàng TP.Đà Nẵng ngay buổi chiều phiên họp công bố 10 ngân hàng còn thu lãi suất trên 15%.
Về tình trạng không ngăn chặn nổi tình trạng lấn chiếm lòng lề đường, ông kết luận: “Công khai tên các chủ tịch phường còn để lấn chiếm lòng lề đường, lần đầu kỷ luật cảnh cáo, nếu để tái phạm sẽ bị cách chức ngay”.
Ba là tôn trọng luật pháp, đồng thời đòi hỏi luật pháp phải đi sát cuộc sống đáp ứng đúng yêu cầu của cuộc sống, phục vụ lợi ích lâu dài của số đông người dân. Lâu nay Đà Nẵng có ý kiến khác về quy định nhập cư, theo quan điểm của ông Thanh và được HĐND TP.Đà Nẵng đồng tình thì phải giải quyết việc nhập cư sát thực tế. Chính sách đặt ra không phải để nói cho êm tai mà phải  thực hiện được, đi dần từ thấp lên cao không vấp váp.

Trong việc ngăn chặn tình trạng dạy thêm ở cấp tiểu học, ông Thanh đề nghị nếu thông tư của Bộ GDĐT  không đủ  thì HĐND TP.Đà Nẵng nên có quyết định của mình bổ sung những chỗ còn kẽ hở.
Ông còn đòi hỏi chính quyền phải bình đẳng với DN và người dân, khi kết luận vụ thành phố không giao đất cho Công ty Khải Hoàn Nguyên, ông nói: “Nếu tháng 12 mà chính quyền Đà Nẵng không giao đất thì CT Khải Hoàn Nguyên nên kiện ra tòa”. Làm sao để những bài học từ ông Nguyễn Bá Thanh có thể nhân ra cả nước? Đó là mong mỏi của nhân dân đối với những người lãnh đạo.
                                                                                                                Theo Tống Văn Công
                                                                                                                       Lao Động