Quảng Trị, quê cha, quê mẹ yêu thương của MF, nơi chôn rau cắt
rốn của MF. Nơi MF bắt đầu hành trình làm một HSMN. Nơi có căn nhà nho nhã giản
dị của tổ tiên MF để lại giữa một miền quê bọc tre xanh yên bình bao quanh đồng
lúa vàng rộm thơm phức mỗi mùa về, có tên gọi Đồng Triêu mơ màng. Nơi tiếng cu
gáy gù và giọng hò ru em quyện vào nhau trong những trưa hè trong veo. Rồi chiến
tranh, đây là nơi đã hứng chịu vết thương chia cắt hai miền 20 năm trời đằng đẳng
đau thương. Là nơi bom, đạn găm đầy trong từng mét đất, đâu đó vẫn còn cho đến
tận bây giờ. Là nơi ngôi nhà khi trở về chỉ còn là hố bom và gạch vụn. Là nơi
có tòa Thành Cổ chu vi chỉ 2160 mét, nhưng trong 81 ngày đêm đã chịu một lượng
bom đạn ném xuống bằng sức tàn phá của 7 quả bom nguyên tử người ta từng ném xuống
Hirosima lịch sử, mà Hirosima nổi tiếng thế giới từ đó chơ miếng đất này hiền
hiền khuất tiếng sau những ngày dừng trút của đạn bom. Nơi bên này, bên kia giới
tuyến đong đầy thương mong của những tâm tình ngày Bắc đêm Nam. Bởi nó là thế,
nên đến giờ mảnh đất này vẫn nghèo, vẫn khó, cho dù vạn vật thay đổi khi
quá khứ cuộc chiến đã qua đi 40 năm…
Nghe các đại ca dìu dặt gọi mời ra họp mặt, MF bận tối mắt
nhưng nói chắc nụi “em ra chớ!”. Đó là cuộc gặp mặt của hội HSMN Quảng Trị.
Không biết họ đã hội họp bao giờ, nhưng lâu nay tiếng tăm của hội này khá trầm
lắng. Có lẽ đó là tính cách con người Quảng Trị, chân tình mà giản dị, mạnh mẽ
nhưng khiêm nhường. Tuy vậy trong MF luôn cảm nhận được sự tồn tại của hội này.
Ngày mạ MF mất, hội này lặng lẽ về sắp một hàng dài thăm viếng. Dù sự ra đi của
mạ làm MF rất rối lòng nhưng MF đã ghi nhận hình ảnh hàng người này rất sâu. Kêu
gọi con em rồi, mà như sợ nó không ra, lại gọi tiếp, tiếng anh Cần, anh Châu,
anh Bình … Kẹt cái là cái con Mazda bị thằng Quế con nó cho vào gara bảo hiểm,
phải hợp tác với Quế Hồ Nga. Lúc đầu tính thuê cái xe chạy, nhưng sau hắn sắp xếp
được cái xe của ông anh chồng, kéo theo thằng Quế con nhà hắn làm tài cho chị
em. Trên đường đi mà các anh cứ kiểm tra: em đến đâu rồi? Cảm động rưng rưng! Đến
Đông Hà thì các đại ca đã chờ trên đường quốc lộ 1 đón, mặc dù đã nói ”địa chỉ đã có, em tìm đến
được mà”. Thế là cả đoàn các anh đón các em về dự buổi họp mặt.
Không khí mặn mà tình thương, dù các đại
ca đang còn băn khoăn cả tên hội và cách tổ chức. Nhưng, HSMN mà, miễn được gặp lại
nhau. Có đủ cả hội Đông Triều, hội Quế Lâm.
Tình cảm, nồng ấm, chân thành. Đó là cảm nhận vương vấn mãi
khi MF ra về.
Anh Bính khai mạc |
Anh Cần đang làm công tác tổ chức |
Tâm tình của ban tổ chức |