Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

Hóng hớt


Nhân kết thúc 2 dự án với Hội đồng Anh, các thành viên dự án có quyết định cuộc họp final sẽ thực hiện ở VN vào tháng 11. Nhưng tháng này là tháng khủng của xứ sở mưa lụt, nên MF đề xuất họp vào tháng 10. Đối tác chính ở Campuchia không chịu, nói tháng 10 bận bịu quá. MF nói rứa thì chuyển sang họp ở Kam đi, chứ các vị đến rồi nước lụt chạy vô giường như anh Samnang hồi năm ngoái tui không chịu trách nhiệm. Thế rồi hắn đồng ý tổ chức ở Kam, nhưng cũng là … tháng 10. Hội đồng Anh nhất trí phương án này, MF thì thở phào, vì mỗi lần vắt chân lên cổ tổ chức hội nghị quốc tế, MF ớn lắm.
            Thế là 2 mẹ con khăn gói đi hai đường, Quế con đi Ý tập huấn, con đi ung dung mà mẹ thì lo cuống vì cậu cả phải cả tháng trời tự lo ăn ở bên xứ người. Vì vậy để lo cho chuyến đi của mình, MF chỉ kịp gom vài bộ áo quần, ít tiền, rồi …tẩu.
MF đáp PhnômPênh trong không khí cuộc đám tang của Quốc Vương. Ảnh, phim về quốc vương và đám tang trình chiếu khăp nơi. Từ sân bay về đoàn (một số thành viên từ các nước hạ cánh cùng lúc tại sân bay) quyết định đi tuk-tuck cho nó thoáng, Ai ngờ “thoáng” khủng, hơn một giờ cái tuck-tuck vật vã với thành phố vốn lộn xộn giờ càng náo loạn hơn. Khi xe ngang qua khu kinh thành hoàng gia, chỉ nhích được từng bước một trong hoàng hôn, vì người dân không được phép vào trong thành, nên họ cố tranh thủ chạy xe ngang qua thành với mong muốn được khấn vái và gửi lòng ngưỡng mộ với tâm trạng chia ly vọng vào với Quốc Vương thành kính của họ.   
Trên chuyến xe từ PhnomPenh về Kampot, quan sát phong cảnh của xứ sở Khơ-me với những ngôi nhà sàn quen thuộc, với những cái bảng mà phần lớn ghi “Cambodian People Party”, một Giáo sư người Anh hỏi: bao nhiêu phần trăm người CPC là member CPP? MF lớp tớp: 80 (chả là hóng hớt trong các chuyến đi trước đó), nhưng một anh từ viện nghiên cứu nông nghiệp Kam nói, bây giờ thì không chắc như vậy đâu! Sao vậy? Sau sự băng hà của Quốc vương, nhiều thay đổi lắm …
Trong một cuộc tám khi chờ cơm tối ở Kampot, các bạn Trung Quốc (số người đến dự đông nhất, toàn là bạn của MF) đang vui vẻ, thì một anh Kam làm ở World Bank nói chọt vô: “đối với người CPC, chỉ có một nước TQ! Không hề có nước gọi là Đài Loan” vì câu nói này không dập dị dập dạng gì với câu chuyện đang tám dở, nên chẳng ai nói gì. Chỉ trừ ông giáo người Anh lầm bầm: thế mà năm kia hội nghị ở Đài Loan, tớ thấy thằng Long ở Lanzhau (Lan Châu) làm visa sang khó khăn lắm, mãi hội nghị gần xong mới thấy nó có mặt lận.
Trên đường thực hiện một "field trip", đây thường là cơ hội  tán chuyện tiếu lâm, nhưng lẫn vô đó một số nhận xét việc đầu tư rộng rãi của TQ cho CPC hiện nay, một bạn Kam hào hứng xen vào: Chúng tôi đang có một khẩu hiệu: Một tỷ tư nhân dân Trung Quốc và mười bốn triệu nhân dân Campuchia đang cùng song hành phát triển! Hic, bạn có vẻ thấm ý với sự "chơi số" của họ, trong lúc các bạn TQ có lẽ vì tế nhị, cũng có thể vì tiếng Anh hạn chế, không có phản ứng gì, còn mấy vị Anh Quốc sẵn đang đà với các chuyện tiếu, cười ha ha ha…
Tuy nhiên trong cuộc họp này, với ý tưởng của MF đề xuất, là họp chung cả 2 dự án để các đối tác có cơ hội gặp gỡ nhau rộng rãi hơn, phía KPC và TQ đã tranh thủ thiết lập một số liên kết khá triển vọng.
Cầu mong cho sự phát triển bền vững của nhân dân CPC! (hic bỏ qua cho MF nếu các Quế cho là MF lộng ngôn)

Thứ Năm, 18 tháng 10, 2012

Giải trí với "Oppan Gangnam Style"


Và sau đây là một phiên bản đặc biệt: "Anh Là Giọng Hát Việt - "U-pa Gangnam Style" [Hitler Version]" (các từ chèn hơi thiếu mô phạm tí, các "ráo" bỏ qua cho)





Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Thu đến


Ai đó đang băn khoăn, mùa mưa đến rồi. Bản tin thời tiết đầy lo ngại: một cơn bão xa, một cơn bão gần… như một người bạn thân quen, mùa thu cứ thế về mỗi năm, mùa thu mang mưa móc, mùa thu mang bão gió, nhưng mùa thu chưa bao giờ già…
Những ngày trước rằm, Quế con rủ, mẹ ơi đi Hội An chơi rằm … ừ thì đi, Hội An luôn là nơi yêu thích của MF mừ. “Kiến trúc sư của nhà” sẵn lòng làm ông tài cho mẹ và em (đúng nghĩa ông tài lun, vì hắn hổng háo hức lắm với hoa đăng đèn lồng, Trung Thu với ký ức của hắn là hội múa lân kìa, mà Hội An không phải là xứ sở của Lân Trung Thu).
Quế con rủ thêm bạn Hằng của hắn. Điện thoại gọi mẹ con Quế em Mộng Linh. Cún nhà hắn mới ở Mỹ về nên rất bận rộn bạn bè, nhưng cũng hứa sẽ đi. Trên đường vô Đà Nẵng gọi rủ TGTB: đi Hội An chơi? He he, em bận rùi, có chi tối hay sáng mai em chạy vô! (về sau hắn nuốt lời cái ực). Ghé Đà Nẵng rước Mộng Linh, "nhà doanh nghiệp" Quế này bận trên tầng cây số, nhưng hễ chị vô là bằng mọi cách dẹp xong việc để lăn lóc với kỷ niệm thời Quế xưa, em bới theo một mớ bánh trái, nói cho lũ nhỏ nó ăn…những món ăn của dì nấu chiêu đãi thường đơn giản, nhưng Quế con nhà chị hắn mê lắm, hễ gặp dì là đòi: cua rang me…
Vào đến Hội An, gọi cho bác sỹ Tấn Thành, HSMN Đông Triều, (ngày xưa thấy anh Tấn Thành lúc nào cũng cười cười hiền hậu, đến khi biết Hội An thì biết tại sao!) ghé nhà anh chút rồi tìm một khách sạn nhỏ bên phố cổ, giá rẻ như khách sạn ở Hội An thường rẻ! Bọn nhỏ lần chần mãi mới ra ngoài được, nhưng đi một đoạn là bị ngập ngay vào cái lung linh huyền ảo của cái thị xã kỳ diệu này (hic, đã lên Thành Phố vài năm ni rồi, nhưng MF vẫn thích gọi Hội An là "thị xã", vì MF ấn tượng với cái văn hóa thị xã ni lắm).
           Đâu đó hương khói nhà ai làm thị xã huyền ảo càng thêm lung linh. Những cánh cửa mộc mạc, những nhà hàng nhỏ nhắn xinh xắn bên dòng sông Hoài, riêng cái tên của dòng sông cũng làm nên sự man mác, sự lưu giữ nhẹ nhàng lữ khách đường xa…
Đến Hội An người ta không cần một nhà quen, một đám bạn, vì cả cái thị xã như một nơi chốn quen thân của khách 4 phương trời, người Hội An luôn một nụ cười dịu dàng trên môi: mua gì đi em, mua gì đi anh, chị…Vô hàng bún gánh cũng được chăm sóc hỏi han như người nhà mới đi đâu về với cái giọng Quảng hiền hiền, "ông tài nhà" đói bụng đi ăn lẻ, về tủm tỉm: ăn xong hỏi mấy tiền, họ nói đến 4 lần con mới đoán ra "mừ lôm ngoòng"! He he. Hai năm trước, MF cùng một số bạn bè vô một quán Hải sản trong dãy quán bên sông, xe đỗ xịch, thật ngạc nhiên là không thấy sự chào mời đon đả, lôi kéo thường tình như nơi nào cũng thế, mà chủ nhà chạy ra cười tươi rói: dạ, bây giờ đến lượt quán thứ ba đầu kia lại, ở đây chất lượng quán nào cũng tốt như nhau chị à…ngồi ăn, không nhớ thức ăn thế nào, nhưng một cảm giác êm đềm khó tả cứ lưu luyến mãi…Có lần MF vào dạy tại chức tại Điện Bàn, tối người ta về hết, tụi sinh viên nói để tối tụi em đến ngủ với cô, Hội An cách đây bao xa? Dạ khoảng 3 cây, thôi, cho cô mượn cái xe. Chiều một mình phóng xe đi tìm Hội An. Lang thang hỏi một chị bán hàng dép trên phố: ở đây KS nào rẻ? Có KS TB mới khai trương, chị đi hết đường này rẽ Hai Bà Trưng là tới, chị thử coi, KS mới thường rẻ, mà để chồng em chỉ đường cho chị, đến đó nếu chị không thích, về nhà em ở, đôi khi em mời cả khách Tây về nhà em ở miễn phí cho vui đó…hic, biết chắc mình không làm phiền chị, nhưng cách chỉ đường này sao mà ấn tượng quá, nhớ mãi dẫu cho đã mươi năm rồi. Sau hốm đó, cứ dạy xong buổi chiều là MF chạy xe về Hội An.

Hội An lung linh mùa thu, cơn mưa không dìm được những ngọn đèn lấp lánh, đèn lồng riêng, đèn lồng chung, đèn lồng trang trí, đèn lồng để bán, đèn lồng cho du khách có thể chụp ảnh… đủ kích cỡ, sắc màu. Bên chiếc cầu gỗ, một em gái dâng chiếc mẹt có mấy ngọn hoa đăng: thả đèn đi cô… thả đèn để nó chở điều ước của ta đi đến vô cùng ... ước gì đây??? Những chiếc đèn lấp lánh trôi trên dòng sông như lóng lánh thêm giữa thành phố nhỏ không ánh điện, để cho những ngọn đèn lồng xinh xắn lên ngôi, thật diệu huyền … 
Quế con hỏi một người đàn ông bán đèn lồng dạo: đèn này có thể cầm như rước đèn không? Một giọng Bắc chua chát: Hỏi thế mà cũng hỏi, đèn này là để treo, rước thế nào được! Không được chụp ảnh ở đây nhé... Quế con quay lại che miệng thì thầm với bạn hắn: không phải người Hội An có khác, nhỉ?
Khuya, Quế con nhà Mộng Linh chở theo bé Hương con chị Bích Ngọc HSMN Đông Triều, đội mưa từ Đà Nẵng vào để hội ngộ, ngồi một lúc, chúng nó lại biến vào trong mưa… 
Hai chị em Quế được một đêm tranh nhau kể chuyện xưa cho đến lúc không biết ai là người ngưng nói trước!
                                                                                                       Hội An. Trung Thu 2012

Đèn lồng 1

Đèn lồng 2

Nói đi con, con có cả một bầu trời tương lai để mơ ước!

Lung linh 1

Đèn lồng 3

Đèn lồng 4

Đèn lồng 5

Lung linh 2
Con tu huýt

"Thị xã và Quế con"


Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012

Bạn tôi !



Lần cứa mãi rồi tôi cũng có được một chuyến về Nam, tìm gặp, thăm lại những đứa bạn xưa, giờ ở rải một dọc hết chiều dài đất nước. Hồi hộp, nôn nao, mường tượng đủ điều, cái nắng, cái gió miền Trung càng thêm nóng ran trong người. Lần lượt, những mảnh đất thân quen hiện lên với cát trắng, biển xanh đến nhức mắt, một thứ đặc sản riêng của thiên nhiên dải đất miền Trung khốc liệt này.
Đà Nẵng, thành phố đang thời kỳ mở cửa lớn lên từng ngày song không như tôi nghĩ. Mải vui, đến tối, mới nhớ tới thằng Phú đang ở đây, tôi vội gọi điện vô Sài Gòn hỏi thằng Phong, không ngờ nó cũng mới bay ra. Thế là, một lúc gặp luôn cả hai anh em nó. Lát sau, Thằng Phú đến khách sạn đón, tôi bỏ luôn cả đêm đi Hội An, tới nhà tụi nó. Cái thằng sau bao năm gặp lại vẫn cái dáng ấy, nhỏ nhắn, teo tóp, duy chỉ già đi nhiều, có râu và đen hơn. Nói thì vậy song cũng phải qua điện thoại định hình, ngờ ngợ gọi tên rồi mới vỡ òa nhận ra nhau. Đêm thành phố biển, trong mát, thật yên tĩnh, khác hắn với cảnh ngoài Bắc, náo nhiệt đến tận khuya.

Hắn, thằng Phong bận bộ đồ Pijama, nằm trườn trên cái ghế xích đu ngoài hiên nhà, mà mới vô, với cặp kính dày cộm, tôi láu táu hỏi thằng Phú: ba mày hả? Hắn ngạc nhiên: ba nào? À, thằng Phong đó. Tôi chợt oán cái cặp kính phản chủ và cái mồm hậu đậu của mình.  Ờ, chúng nó vẫn vậy, như xưa, chẳng bao giờ gọi nhau là anh em, cứ mày tao như tụi bạn thật tình thân thiết. Mà, hình như ở đời, những đứa sinh đôi nào cũng vậy thì phải.

Thằng Phong! Hắn ngồi dậy, không vồn vã, lặng lẽ đá cái xích đu lại bảo tôi: mày lãnh đạo quen ngồi ghế đó đi. Tôi kéo cái ghế nhựa, cười bảo: Ghế giám đốc mày ai dám ngồi. Hắn mới cười, rồi lặng lẽ vào nhà, lát sau đem theo mấy lon bia, hộp đá, rót vào ba cái cốc, rồi chẳng bảo ai, hắn tu luôn. Thằng Phú cũng vậy, không nói một câu, cầm cốc lặng lẽ nhấp từng hớp nhỏ. Nhìn tụi hắn uống, tôi thấy lạ, bối rối, chợt thấy khát cháy cổ. Hừ, cái tụi này vô duyên quá, hay tụi hắn quên mình là ai rồi. Tôi vốn quen ở Bắc khi ăn, khi uống phải chờ người ta mời, mới cầm cốc, cầm đũa. Quen rồi, thành nếp, bỗng đâm ra lưỡng lự, khó xử trong tình cảnh này.
Ngồi uống lai rai, tào lao bao chuyện. Trước mặt tôi, hai thằng bạn đã 37 năm ( từ 1975) không gặp, hai thằng anh em sinh đôi (Ngày xưa tụi hắn nổi tiếng là nhờ đó) song thấy khác lạ. Một thằng công chức ốm nhách, cái quần cái áo rộng thùng thình không che nổi cái teo tóp, đen đúa, cái dáng đi lòng khòng, mới làm vài cốc đã nhăn nhó kêu đau bao tử. Một thằng doanh nghiệp béo tốt, bận bộ đồ mát, nằm ườn trên ghế, mắt lim dim, luôn mồm nói một câu: không nói chuyện chính trị. Chúng dường như đại diện, là hình ảnh tương phản của hai thái cực: trong và ngoài nhà nước, lý luận xám xịt và thực tiễn xanh tươi.
Chuyện hồi lâu, vẫn chuyện những ngày xưa, qua từng đứa, những kỷ niệm ngọt ngào cứ vậy sống dậy êm ái, những gương mặt bạn bè, có đứa tưởng quên, lại hiện rõ nụ cười trước mặt. Rồi nửa chừng, anh em nó lại trách: phải chi mày gọi ban sớm, tụi tao gọi đông đủ tụi nó tới có phải xôm không. Tôi nín lặng, ân hận, biết lỗi, không biết nói sao.
À, Trúc Hà, nó cũng ở gần đây song đưa con vô Sài Gòn thi đại học, nói rồi, thằng Phong rút điện thoại gọi Nguyệt Hồng, giọng đã đá men: gặp bạn cũ này. Cầm máy, nghe rõ tiếng xôn xao cười nói của một cuộc nhậu tụ tập bạn bè. Nguyệt Hồng, hắn không nhận được tôi, cũng phải, tôi cũng vậy, nghe giọng Bắc giữa đất Sài Gòn, cứ thấy lạ, được ba câu, hắn chuyển máy cho Trúc Hà rồi cũng chỉ một câu, tụi nó lại chúi mũi vào những câu chuyện dở dang, những đứa bạn thân quen trong đó. Một nỗi buồn chợt thoáng qua, cốc bia uống bỗng thấy nhạt, ớn lạnh trong người. 37 năm trời đi tìm, háo hức gặp bạn, tôi chỉ nghe được bạn tôi nói bốn câu... Chẳng lẽ có vậy thôi sao? Nhìn tôi, thằng Phong buông một câu như an ủi: Cái tụi này đến lạ…thôi bữa nào vô Sài Gòn đến nhà tao ở. Còn thằng Phú phân trần, thông cảm: ừ, chắc tụi nó nghe giọng Bắc mày chưa quen đó thôi…Nào, uống đi.  Lúc này, tôi mới thấy hắn uống thiệt tình.
Lên Đà Lạt, một chiều mưa, theo lời dặn thằng Phong, tôi tìm gặp Chí Dân,  hắn đã đưa con đi thi dưới Sài Gòn, nghĩ thương cho phận mình đen đủi. Điện cho nó, thấy con nó cầm máy bảo: Ba con say đi nghỉ rồi. Tối, nó điện lại cho tôi phân bua rồi cho số điện thoại một Quế lớp dưới để gặp. Chợt cảm thấy trống vắng, xa lạ, điện, gặp mà làm gì đây, tôi và Quế đó đã bao giờ biết nhau? Vô đây, tôi đâu có cần gì ngoài tâm nguyện gặp lại những thằng bạn cũ, ôn lại chuyện xưa, biết bạn mình bây giờ thế nào. Nghĩ vậy nên thôi. Nhưng rồi nhớ chúng nó quá, hết đợt thi đại học một ngày, ước chừng ba con nó đã về, cũng là đêm cuối cùng, tôi gọi điện rủ hắn đi uống bia, hắn nói chưa về được, thật thất vọng.
 Đà Lạt đêm buồn da diết, thưa thớt dáng người, cứ chìm dần trong màn mưa thâm phố núi. Ngồi quán một mình, uống thứ bia lạnh thấm nẫu cả ruột gan, ngẫm nghĩ về những đứa bạn, càng uống càng tỉnh, gọi thêm, cô bé bán hàng bảo đến giờ đóng cửa rồi. Thấy lạ, ngoài Bắc uống thâu đêm, khách ngồi bao lâu tùy thích, còn đây mới gần 10 giờ đêm tất cả đã đóng cửa. Thấy buồn và trống vắng quá!
Buổi sáng hôm sau, dậy sớm, dạo lướt qua một vài phố nhỏ xa lạ không bóng người. Vậy là cuối cùng không gặp được thêm đứa nào. Xe nổ máy, giã từ, chợt thấy Chí Dân gọi đến bảo vừa về, rủ đi ăn sáng… Một lúc lại thấy Hoàng Hận gọi, bảo mới Đà Nẵng về giờ mới biết tin… Chợt thấy ấm áp, hạnh phúc làm sao, cười mà chực khóc. Biết làm sao đây Dân ơi, Hận ơi, Đà Lạt đã khuất rồi, những hàng thông xanh rì rào tỏa hương nhựa thơm thoang thoảng trong gió trong sương. Đành lỗi hẹn mà không biết ngày nào trở lại. Ôi, những thằng bạn, lúc vào, cứ tưởng có thể nắm được bàn tay, sờ vào khuôn mặt từng đứa như buổi xưa mà giờ đây bỗng chốc chỉ là ảo ảnh, mờ mịt như khói như sương dệt thành những thung lũng mây trắng bồng bềnh Đà Lạt. Một chuyến đi với bao khao khát, với bao dự định, cuối cùng cũng chỉ gặp được hai đứa, nói chuyện với bốn đứa và biết mặt mười hai đứa qua ảnh, với tôi, hay với bạn quả là quá ít ỏi, là sự phũ phàng. Vậy là từ đây, thời gian gặp mặt lại phải tính thêm năm, thêm tháng rồi bạn ơi.
Dừng chân Đèo Ngang, tôi quay đầu nhìn lại: một dải đất miền Nam yêu thương vẫn xanh hoài trong nắng, thấy mà tiếc cho tâm niệm cuối cùng vẫn chưa là hiện thực. Chợt nhớ câu thơ Bà Huyện Thanh Quan buổi xưa từng viết diễn tả cái tâm trạng cô đơn, hoài cổ, da diết đến xót lòng. Giờ tôi cũng vậy chăng? Chỉ khác cái hoài niệm về xưa của tôi chỉ là những năm tháng đã qua với những người bạn không bao giờ quên được mà có lẽ cũng thật khó gặp được trong cái nhịp sống công nghiệp ngày nay. Và có phải vậy mà kỷ niệm bỗng đẹp và mãi mãi sống không…?
Và hôm rồi, tôi nghe thêm được tiếng một thằng bạn nữa tại Hà Nội: thằng Dũng Bờm-Chung Thế Dũng!

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012


TIN BUỒN
Anh Trần Văn Hoàng, PGĐ Cty Vận tải biển Đà Nẵng, nguyên HSMN Đông Triều, lớp 10 K  khoá 1974-1975 đã từ trần lúc 15h ngày 01 tháng 10 năm 2012, do bị bệnh  hiểm nghèo.
Lễ viếng bắt đầu từ 08h ngày 02 tháng 10 nă,m 2012
Lễ  Truy điệu lúc 15 h ngày 05 tháng 10 năm 2012 , tại nhà riêng 168 Tô Hiến Thành, Phước Mỹ, Sơn Trà, Đà Nẵng.
Lễ di quan lúc 05h ngày 06 tháng 10 năm 2012, an táng tại Nghĩa trang Gia tộc  Vĩnh Trinh, Duy Hoà, Duy Xuyên, Quảng Nam lúc 10h30 cùng ngày.
Người thông báo TGTB