Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

CẮT AMIDAN Ở QUẾ LÂM.

Hồi cả đám bị lôi đi cắt a-mi-đan , lớp tui cắt đầu tiên , mà tui phải ở bệnh xá dã chiến đến khi đứa cuối cùng của trường ra viện tui mới ra . Lúc bị lôi vào cắt , tui tả xung hữu đột , gào thét váng trời , các bác sĩ vừa dùng vũ lực vừa njnh " VN anh hùng " mới cột tui vào bàn mổ được . Mổ xong , 3 ngày sau tui vẫn chưa ăn gì được , cứ đút 1 muổng vô là tui lại phun ra vừa máu , vừa cháo , thế là đích thân bà Ninh phải xuống dỗ dành đút cho tui ăn , oai lém đó , nên tui cũng ráng vừa khóc vừa nuốt
RÁO EM
Còn chuyên cắt amidan thì chính xác, lần lượt từng em xin mời lên bàn,há họng ra, phựt là xong, khạc ra toàn máu.
Ngày hôm sau, cho húp cháo loãng mặn chát, 3 ngày sau cho ăn bột giống bột bích chi đỡ hơn, xin ăn thêm hoài. Sao lúc đó ko thấy bạn đâu ta.
Tui nhớ là đám con gái đau quá ko ăn, thế là ta đây cứ quơ ráo trọi, đứa nào ọ ẹ là lừ mắt 1 cái là khóc thét ngay hoặc mét cô giáo nhưng ko ai nghe dc vì có ra tiếng đâu mà nghe. Haha quá đả những kỷ niệm ấu thơ
Thậm chí sau đó mấy cô giáo còn nói sẽ cắt ruột dư nữa vì khoa học đã chứng minh ruột dư là phần thừa của cơ thể giống như amidan.
Ôi đúng là khoa học hãi hùng, làm lũ con nít sợ chết khiếp .Chỉ tội nghiệp mấy bạn hay ca hát như Ngọc Khánh là ko lên sao nổi vì mất béng cái cần âm thanh rùi còn đâu mà ngân với nga
Chúc các bạn vui
Ba Chột
@Ráo em, Ba Chột: Quế ni còn sợ cuộc cắt amidan đó đến chừ! Khủng khiếp vì bị cột chân tay, cái máy khủng khiếp căng hàm (để khỏi ngậm miệng), mỗi bên bị cắp phựt đến 2 lần lận! bởi vậy sau này MF không bao giờ cho bác sỹ đụng đến cái amidan, hay VA của Quế con, cho dẫu bác sỹ nói kiểu gì!!!
À mà cái bệnh xá dã chiến ấy chính là nơi có cái cột rò điện, cột xây bằng gạch, nhưng điện đâu đó bên trong, bọn Quế quậy tình cờ phát hiện ra, thi nhau đến ... áp má vào hoặc ôm đóo!
Q. MF

Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010

TẠM BIỆT CẤP 3 THÂN YÊU . MAI EM VÀO VỚI CUỘC ĐỜI .





H1 : " TỔNG TẤN CÔNG "












H2: NHỚ MÃI LỚP MÌNH BẠN NHÉ .












H3 : TẠM BIỆT- CHÚC THÀNH CÔNG .










H4. MÙA HÈ SANG TRAO NHAU DÒNG LƯU BÚT VẤN VƯƠNG .











H5 : ƯỚC MUỐN ...











H6 : TƯƠNG LAI ...












H7. LƯU BÚT THỜI NAY












H8: Cánh phượng hồng ngẩn ngơ .
Mùa hè đến rồi , khắc nỗi nhớ lên cây .








H9. SÂN TRƯỜNG NGÀY HÈ ĐẦU TIÊN .

" Rồi mùa sau biết có còn gặp lại . Ngày khai trường áo lụa trắng ... ai bay ."

Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010

ĐU DÂY

Ảnh:Trùng Dương






ĐU DÂY



Đu dây thôi mình đi học
Tim non sợ chút chút mà
Pôkô sông nhòa mắt ướt
Kinh hơn chim Mỹ(*)vù qua


Trường với trò không chịu lớn
Ồ cái chữ nhảy lung tung
Cô giáo Kinh về cắm bản
Bếp ấm thêm đèn sáng choang


Cứ thử đi đu một lần
Rộng cái nhìn xa thích lắm,
Rồi con nít phải lớn lên
Đất nước mình vươn giàu mạnh.


1/6/2010


HHP


(*) Máy bay Mỹ

Thứ Ba, 1 tháng 6, 2010

KIẾP CẦM CA .

Để RÁO nhớ từ từ coi :( cái này kiu là phiên âm theo nhạc )
Nhổ cải lên , nhố cái lên . Ái da da , Ái da da . Nhố mãi nhố mãi mà
không được .
Bà già ơi , bá gia ơi , mau ra giúp tôi nhổ cải này .
Rùi tới kêu ai nha ???
Ráo tạm phân vai : CỦ CẢI là QUANG LÙN ,nhân vật ra cuối cùng ( con
chuột hay mèo gì đó ) là BA CHỘT . BA CHỘT kể rằng nó cũng được tham
gia hoạt cảnh NHỔ CỦ CẢI , phút cuối mọi người té lăn quay ... đè hết
lên người nó . Các vai còn lại các QUẾ chia nhau nhận lẹ lẹ đi nha


Cám ơn Sư Tỷ
Hồi đó các vai trong vở hoạt cảnh Nhổ cải gồm: Ông lão (Xuân Tiến) , Bà lão ( Hải Đường ) , Củ cải ( Thanh Xuân ) , Thỏ ngọc ( Hồng Hương ) , Hổ ( Chu Quốc Phòng - em anh Chu Tấn Quốc và anh Chu Tấn Quang trường Trỗi ) , Chuột ( Ba Chột ) .
Vai ông lão , các cô chọn mãi giữa 2 thằng " dáng cao cao , người thanh thanh " là X.Tiến và Chu Phòng , sau X>Tiến được chọn , còn gã họ Chu đành phải nhận vai Cọp ( lúc đó đã có tài tử Quí đôn chực sẵn ) . Còn vai Chuột thì các cô cứ bàn bạc mãi . Cô Minh - hiệu trưởng trường Võ Thị Sáu e hèm , và 1 cô nói " Nó là cháu Cô Minh đấy " , thế là Ba Chột vào vai chú Chuột . Đi làm nghệ sẻo mà còn phải thân quen cỡ bự .
Mấy cô cháu vật nhau diễn tập suốt cả tuần . Rồi ngày diễn cũng tới .
Đó là 1 ngày gì đó , đại loại là các thầy cô rất hân hoan . Cả nhóm được các cô lo trang điểm từ trưa , đứa nào đứa nấy má hồng hồng , môi son đỏ . Mấy đứa con gái sợ mất son nên không dám ăn uống gì hết mà cái mỏ cứ chu lên hít hà thấy phát ghét ... ( xí lộn , phát ghiền ). Chỉ có Hổ và Chuột là khỏe re vì đeo mặt nạ , quần đông xuân thì dán thêm túm giấy để có ... cái đuôi .
Cả đoàn kéo qua Nhà Ban Giám Đốc ( trường cũ QUẾ TRUNG ) , lên lầu , vô hội trường sàn gỗ ( nhà cổ mà ) . Người đông ơi là đông và chương trình văn nghệ muôn thuở bắt đầu : Đồng ca - tốp ca - đơn ca - song ca - múa - kịch - hết .
Đến lúc diễn , Chuột là phẻ nhứt , vì ra cuối cùng nên không phải nhấp nha nhấp nhổm gân cổ hò hét " Nhổ cải lên , nhố cái lên ... " theo tiếng đàn accorđeon của cô Minh . Đang mơ màng nhìn xung quanh thì có tiếng la " Chuột ra đi " . Giật mình sợ hết hồn , thế là a lê hấp , nhảy lò cò ra xuất hiện trước chư vị quan khách , mọi người ... vỗ tay . Khổ thân , lúc tập trong lớp học nhỏ xíu , ra nhảy lò cò 3 bước là túm đuôi cọp được rùi . Giờ ở cái sân khấu to vật nhảy 8 bước rùi mà đám kia vẫn gân lên " Nhổ cải lên ... " . Khi chuột vừa với tới cọp thì cả đám cùng réo : A , ta đã nhổ lên rồi . Vẫn còn lò cò nên đứng có 1 chân , khi cả đám đổ người dồn về sau chuột trụ lại không được , thế là cái rầm ... cả đám làm 1 đống trên sân khấu đè chuột ta chết gí dưới sàn ... mọi người vỗ tay. Lồm cồm bò dậy , chân bị đau mà vẫn phải nhảy lò cò 1 vòng sân khấu trong niềm hân hoan nhổ được ... cái gì ?
Ôi ! Đúng là kiếp cầm ca .
Đáng đời BA CHỘT .