Hồi cả đám bị lôi đi cắt a-mi-đan , lớp tui cắt đầu tiên , mà tui phải ở bệnh xá dã chiến đến khi đứa cuối cùng của trường ra viện tui mới ra . Lúc bị lôi vào cắt , tui tả xung hữu đột , gào thét váng trời , các bác sĩ vừa dùng vũ lực vừa njnh " VN anh hùng " mới cột tui vào bàn mổ được . Mổ xong , 3 ngày sau tui vẫn chưa ăn gì được , cứ đút 1 muổng vô là tui lại phun ra vừa máu , vừa cháo , thế là đích thân bà Ninh phải xuống dỗ dành đút cho tui ăn , oai lém đó , nên tui cũng ráng vừa khóc vừa nuốt
RÁO EM
Còn chuyên cắt amidan thì chính xác, lần lượt từng em xin mời lên bàn,há họng ra, phựt là xong, khạc ra toàn máu.
Ngày hôm sau, cho húp cháo loãng mặn chát, 3 ngày sau cho ăn bột giống bột bích chi đỡ hơn, xin ăn thêm hoài. Sao lúc đó ko thấy bạn đâu ta.
Tui nhớ là đám con gái đau quá ko ăn, thế là ta đây cứ quơ ráo trọi, đứa nào ọ ẹ là lừ mắt 1 cái là khóc thét ngay hoặc mét cô giáo nhưng ko ai nghe dc vì có ra tiếng đâu mà nghe. Haha quá đả những kỷ niệm ấu thơ
Thậm chí sau đó mấy cô giáo còn nói sẽ cắt ruột dư nữa vì khoa học đã chứng minh ruột dư là phần thừa của cơ thể giống như amidan.
Ôi đúng là khoa học hãi hùng, làm lũ con nít sợ chết khiếp .Chỉ tội nghiệp mấy bạn hay ca hát như Ngọc Khánh là ko lên sao nổi vì mất béng cái cần âm thanh rùi còn đâu mà ngân với nga
Chúc các bạn vui
Ba Chột
@Ráo em, Ba Chột: Quế ni còn sợ cuộc cắt amidan đó đến chừ! Khủng khiếp vì bị cột chân tay, cái máy khủng khiếp căng hàm (để khỏi ngậm miệng), mỗi bên bị cắp phựt đến 2 lần lận! bởi vậy sau này MF không bao giờ cho bác sỹ đụng đến cái amidan, hay VA của Quế con, cho dẫu bác sỹ nói kiểu gì!!!
À mà cái bệnh xá dã chiến ấy chính là nơi có cái cột rò điện, cột xây bằng gạch, nhưng điện đâu đó bên trong, bọn Quế quậy tình cờ phát hiện ra, thi nhau đến ... áp má vào hoặc ôm đóo!
Q. MF
Bạn Trường HSMN-Nguyễn Văn Bé: LỆ ĐÁ
2 năm trước