Lần cứa mãi rồi tôi cũng có được một chuyến về Nam, tìm
gặp, thăm lại những đứa bạn xưa, giờ ở rải một dọc hết chiều dài đất nước. Hồi
hộp, nôn nao, mường tượng đủ điều, cái nắng, cái gió miền Trung càng thêm nóng
ran trong người. Lần lượt, những mảnh đất thân quen hiện lên với cát trắng,
biển xanh đến nhức mắt, một thứ đặc sản riêng của thiên nhiên dải đất miền
Trung khốc liệt này.
Đà Nẵng, thành phố đang thời kỳ mở cửa lớn lên từng
ngày song không như tôi nghĩ. Mải vui, đến tối, mới nhớ tới thằng Phú đang ở
đây, tôi vội gọi điện vô Sài Gòn hỏi thằng Phong, không ngờ nó cũng mới bay ra.
Thế là, một lúc gặp luôn cả hai anh em nó. Lát sau, Thằng Phú đến khách sạn đón,
tôi bỏ luôn cả đêm đi Hội An, tới nhà tụi nó. Cái thằng sau bao năm gặp lại vẫn
cái dáng ấy, nhỏ nhắn, teo tóp, duy chỉ già đi nhiều, có râu và đen hơn. Nói
thì vậy song cũng phải qua điện thoại định hình, ngờ ngợ gọi tên rồi mới vỡ òa
nhận ra nhau. Đêm thành phố biển, trong mát, thật yên tĩnh, khác hắn với cảnh
ngoài Bắc, náo nhiệt đến tận khuya.
Hắn, thằng Phong bận bộ đồ Pijama, nằm trườn trên cái ghế xích đu ngoài hiên nhà, mà mới vô, với cặp kính dày cộm, tôi láu táu hỏi thằng Phú: ba mày hả? Hắn ngạc nhiên: ba nào? À, thằng Phong đó. Tôi chợt oán cái cặp kính phản chủ và cái mồm hậu đậu của mình. Ờ, chúng nó vẫn vậy, như xưa, chẳng bao giờ gọi nhau là anh em, cứ mày tao như tụi bạn thật tình thân thiết. Mà, hình như ở đời, những đứa sinh đôi nào cũng vậy thì phải.
Thằng Phong! Hắn ngồi dậy, không vồn vã, lặng lẽ đá
cái xích đu lại bảo tôi: mày lãnh đạo quen ngồi ghế đó đi. Tôi kéo cái ghế nhựa,
cười bảo: Ghế giám đốc mày ai dám ngồi. Hắn mới cười, rồi lặng lẽ vào nhà, lát sau
đem theo mấy lon bia, hộp đá, rót vào ba cái cốc, rồi chẳng bảo ai, hắn tu
luôn. Thằng Phú cũng vậy, không nói một câu, cầm cốc lặng lẽ nhấp từng hớp nhỏ.
Nhìn tụi hắn uống, tôi thấy lạ, bối rối, chợt thấy khát cháy cổ. Hừ, cái tụi
này vô duyên quá, hay tụi hắn quên mình là ai rồi. Tôi vốn quen ở Bắc khi ăn, khi
uống phải chờ người ta mời, mới cầm cốc, cầm đũa. Quen rồi, thành nếp, bỗng đâm
ra lưỡng lự, khó xử trong tình cảnh này.
Ngồi uống lai rai, tào lao bao chuyện. Trước mặt tôi,
hai thằng bạn đã 37 năm ( từ 1975) không gặp, hai thằng anh em sinh đôi (Ngày
xưa tụi hắn nổi tiếng là nhờ đó) song thấy khác lạ. Một thằng công chức ốm
nhách, cái quần cái áo rộng thùng thình không che nổi cái
teo tóp, đen đúa, cái dáng đi lòng khòng, mới làm vài cốc đã nhăn nhó kêu đau
bao tử. Một thằng doanh nghiệp béo tốt, bận bộ đồ mát, nằm ườn trên ghế, mắt
lim dim, luôn mồm nói một câu: không nói chuyện chính trị. Chúng dường như đại
diện, là hình ảnh tương phản của hai thái cực: trong và ngoài nhà nước, lý luận
xám xịt và thực tiễn xanh tươi.
Chuyện hồi lâu, vẫn chuyện những ngày xưa, qua từng
đứa, những kỷ niệm ngọt ngào cứ vậy sống dậy êm ái, những gương mặt bạn bè, có
đứa tưởng quên, lại hiện rõ nụ cười trước mặt. Rồi nửa chừng, anh em nó lại
trách: phải chi mày gọi ban sớm, tụi tao gọi đông đủ tụi nó tới có phải xôm
không. Tôi nín lặng, ân hận, biết lỗi, không biết nói sao.
À, Trúc Hà, nó cũng ở gần đây song đưa con vô Sài Gòn
thi đại học, nói rồi, thằng Phong rút điện thoại gọi Nguyệt Hồng, giọng đã đá
men: gặp bạn cũ này. Cầm máy, nghe rõ tiếng xôn xao cười nói của một cuộc nhậu
tụ tập bạn bè. Nguyệt Hồng, hắn không nhận được tôi, cũng phải, tôi cũng vậy,
nghe giọng Bắc giữa đất Sài Gòn, cứ thấy lạ, được ba câu, hắn chuyển máy cho
Trúc Hà rồi cũng chỉ một câu, tụi nó lại chúi mũi vào những câu chuyện dở dang,
những đứa bạn thân quen trong đó. Một nỗi buồn chợt thoáng qua, cốc bia uống
bỗng thấy nhạt, ớn lạnh trong người. 37 năm trời đi tìm, háo hức gặp bạn, tôi
chỉ nghe được bạn tôi nói bốn câu... Chẳng lẽ có vậy thôi sao? Nhìn tôi, thằng
Phong buông một câu như an ủi: Cái tụi này đến lạ…thôi bữa nào vô Sài Gòn đến
nhà tao ở. Còn thằng Phú phân trần, thông cảm: ừ, chắc tụi nó nghe giọng Bắc
mày chưa quen đó thôi…Nào, uống đi. Lúc
này, tôi mới thấy hắn uống thiệt tình.
Lên Đà Lạt, một chiều mưa, theo lời dặn thằng Phong,
tôi tìm gặp Chí Dân, hắn đã đưa con đi
thi dưới Sài Gòn, nghĩ thương cho phận mình đen đủi. Điện cho nó, thấy con nó
cầm máy bảo: Ba con say đi nghỉ rồi. Tối, nó điện lại cho tôi phân bua rồi cho số
điện thoại một Quế lớp dưới để gặp. Chợt cảm thấy trống vắng, xa lạ, điện, gặp mà
làm gì đây, tôi và Quế đó đã bao giờ biết nhau? Vô đây, tôi đâu có cần gì ngoài
tâm nguyện gặp lại những thằng bạn cũ, ôn lại chuyện xưa, biết bạn mình bây giờ
thế nào. Nghĩ vậy nên thôi. Nhưng rồi nhớ chúng nó quá, hết đợt thi đại học một
ngày, ước chừng ba con nó đã về, cũng là đêm cuối cùng, tôi gọi điện rủ hắn đi
uống bia, hắn nói chưa về được, thật thất vọng.
Đà Lạt đêm buồn
da diết, thưa thớt dáng người, cứ chìm dần trong màn mưa thâm phố núi. Ngồi
quán một mình, uống thứ bia lạnh thấm nẫu cả ruột gan, ngẫm nghĩ về những đứa
bạn, càng uống càng tỉnh, gọi thêm, cô bé bán hàng bảo đến giờ đóng cửa rồi.
Thấy lạ, ngoài Bắc uống thâu đêm, khách ngồi bao lâu tùy thích, còn đây mới gần
10 giờ đêm tất cả đã đóng cửa. Thấy buồn và trống vắng quá!
Buổi sáng hôm sau, dậy sớm, dạo lướt qua một vài phố
nhỏ xa lạ không bóng người. Vậy là cuối cùng không gặp được thêm đứa nào. Xe nổ
máy, giã từ, chợt thấy Chí Dân gọi đến bảo vừa về, rủ đi ăn sáng… Một lúc lại
thấy Hoàng Hận gọi, bảo mới Đà Nẵng về giờ mới biết tin… Chợt thấy ấm áp, hạnh
phúc làm sao, cười mà chực khóc. Biết làm sao đây Dân ơi, Hận ơi, Đà Lạt đã
khuất rồi, những hàng thông xanh rì rào tỏa hương nhựa thơm thoang thoảng trong
gió trong sương. Đành lỗi hẹn mà không biết ngày nào trở lại. Ôi, những thằng
bạn, lúc vào, cứ tưởng có thể nắm được bàn tay, sờ vào khuôn mặt từng đứa như
buổi xưa mà giờ đây bỗng chốc chỉ là ảo ảnh, mờ mịt như khói như sương dệt
thành những thung lũng mây trắng bồng bềnh Đà Lạt. Một chuyến đi với bao khao
khát, với bao dự định, cuối cùng cũng chỉ gặp được hai đứa, nói chuyện với bốn
đứa và biết mặt mười hai đứa qua ảnh, với tôi, hay với bạn quả là quá ít ỏi, là
sự phũ phàng. Vậy là từ đây, thời gian gặp mặt lại phải tính thêm năm, thêm
tháng rồi bạn ơi.
Dừng chân Đèo Ngang, tôi quay đầu nhìn lại: một dải
đất miền Nam
yêu thương vẫn xanh hoài trong nắng, thấy mà tiếc cho tâm niệm cuối cùng vẫn
chưa là hiện thực. Chợt nhớ câu thơ Bà Huyện Thanh Quan buổi xưa từng viết
diễn tả cái tâm trạng cô đơn, hoài cổ, da diết đến xót lòng. Giờ tôi cũng vậy
chăng? Chỉ khác cái hoài niệm về xưa của tôi chỉ là những năm tháng đã qua với
những người bạn không bao giờ quên được mà có lẽ cũng thật khó gặp được trong
cái nhịp sống công nghiệp ngày nay. Và có phải vậy mà kỷ niệm bỗng đẹp và mãi
mãi sống không…?
Và hôm rồi, tôi nghe thêm được tiếng một thằng bạn nữa
tại Hà Nội: thằng Dũng Bờm-Chung Thế Dũng!
Luân đi sao không cho ai biết trước
Trả lờiXóa- Đến Đà Nẵng : có Phong, Phú, Công, Trọng, Cận, Tuyết, Đối, Hải Hà ,V.VVV... nhiều lắm
- Đến Nha Trang có : Trọng A
- Đến Bình Định có : Bình chuột cống
- Đến Phan Thiết có : Dũng
- Đến Đạ Lạt có Chí Dân, Hận, Cu Toàn, Tín,
- Đến Gia Lai có : Nam Khánh, Điểu, Trúc Hà
- Đến HCM : có Nguyệt Hồng, Công A
......
-
Đọc bài này thấy thương cái tình bè bạn của các anh quá. Lần sau đi, nhớ điện báo trước. Anh em chừ mỗi người mỗi ngã như chim trời ... phải gọi mới tụ về được... Các anh ấy khi gặp bạn, mừng quá cũng trở nên lóng ngóng không biết nói gì.
Trả lờiXóaNgười miền trung ít hay mời mọc. Càng thân càng tự nhiên. Anh phải vào lại thêm vài lần nữa để luyện mới quen được.
@TL: Luân nhạy cảm, gánh nỗi buồn về quê! MF thì đã có kinh nghiệm rùi, ríu rít qua mạng là khác, còn muốn gặp gỡ ríu rít là phải có tổ chức, nghĩa là trước khi đi, đến phải thông báo trước, nếu các Quế hội họp được là sẽ có ríu rít! Kể cả người biết hay chưa biết, cũng ríu ra ríu rít! Còn mà cứ gọi từng người a, hum ni kẹt rùi, hum ni đang đi xa, hum ni đang họp... "chuyện thường ngày ở ... Quế", mặc dù mình có đường trường đến đâu, các Quế vốn thật thà mà! MF có lần ngồi một mình gần ... một ngày ở sân bay, mặc dù các Quế đâu đó, vì ngày đó là ngày làm việc, các Quế lứa mình lại ... chưa mấy ai về hưu, nỗi lo con cái hầu như chưa ai dứt!
Trả lờiXóaMà hình ảnh anh em Phong Phú Luân đưa ra làm phép so sánh thiệt hay đó, tuy nhiên, ngày xưa ở Quế, MF học lớp trên nhưng có biết cặp này, thì lúc đó Phú trông cũng đã "teo tóp, đen đúa" còn Phong ngó trắng trẻo hơn rùi mà? Nhờ đặc điểm này mà các má bảo mẫu phân biệt được mà trị đó! Luân hơi chụp mũ cho cơ chế nha! Làm "công chức" đâu thiếu người "béo tốt"? he he
@Các Quế: Nghe thì hình như "sếp" này đi theo tua du lịch? May cho các Quế nha, nếu mà hắn tự ba lô đi một mình thì các Quế có mà ân hận đến ... kỳ họp mặt hắn lần sau!
Tội nghiệp bạn Luân của tôi
Trả lờiXóa@MF: Cảm ơn sự chia sẻ của MF. Quế tinh thật, đúng là mình đi tua song là tua đặc biệt(Vì đứa học trò là chủ tua mà nên nó bảo thầy muốn đi đâu dừng đâu cũng được.) Dự tính sẽ xuống SG song hôm ở ĐN điện thấy NH bảo bữa đó ra Huế mà Phong lại ở ĐN rồi (vì SG mình chỉ biết ĐC 2 đứa này thôi). Còn hình ảnh PHONG PHÚ thì đọc lại có lẽ thấy cũng đúng như Quế nhận xét vậy song không hiểu sao trong mình cứ nghĩ 1 công chức bình thường với mức lương như thế trong hoàn cảnh bão giá này thì phải như thằng Phú thôi. Có lẽ mình bị ảm ảnh bởi thân phận công chức viên chức một thời bao cấp rồi.
Trả lờiXóaTên Luân bệu này mới thấy hiện tượng đã đánh giá bản chất bạn bè rùi.
Trả lờiXóaĐể tớ giải trình sự vụ cho cậu nghe . Hôm đó lũ Quế tụ tập đón thầy Độc ở ngoải zô nên cậu nghe ầm ĩ đó . Lúc Phong gọi vào đố tớ nhận ra ai , tớ cứ tưởng là 1 tên Quế nào ở ĐN , không thể nghĩ đó là cậu . Khi nhận ra cậu , tớ mừng quá . Mới nói vài câu ( thật ra là hét mới át nổi cái đám ầm ĩ kia ), Trúc Hà hỏi ai thế , tớ nói là cậu . Trúc Hà mừng quá giật máy nói với cậu luôn . Tớ nói chuyện hỏi thăm thầy ( vì tớ đến trễ ), 1 lát thấy TR.H đưa máy tớ nói tiếp với ... Phong . Thế cậu đâu ???
"Quế tinh thật": chiện, Quế ni là Quế mafia mà lị!
Trả lờiXóaQuế mafia nỏ mafia! :)
Trả lờiXóa@TL, Ráo: Mấy ngày ni lụt trong việc ăn cưới, mà đa số là con bạn bè HSMN. Đến buổi nào cũng gặp một tên rất quậy, nói năng vung trời đất chẳng nể ... mũi nào, hỏi hắn khai là học lớp Phong Phú, Luân Bệu, NH ... ở Quế. hắn tên Hải!
@MF: Mấy ngày ni Ráo cũng lụt trong cưới nên chưa nghĩ ra tên Hải đó . Để Ráo hỏi tên lớp trưởng xem sao . Mà hăn tên họ đầy đủ là gì , về nước năm nào ?
Trả lờiXóaHọc cùng lớp với mình từ cấp 1 đến cấp 2 có 3 thằng Hải: Minh Hải về nước năm 70, Khắc Hải(mất rồi) và Thanh Hải (về Đông Triều vẫn học cùng lớp, thằng này quậy nhất trong 3 thằng Hải)
Trả lờiXóaThanh Hải này có phải là tên Thanh Hỏn mới cưới vợ và đã có 1 thằng rồng con không nhỉ !!!
Trả lờiXóaLuân Bệu :
Trả lờiXóaLớp chúng mình đúng là có 3 thằng Hải
1. Trương Khắc Hải ( Khắc chỏm ) đã mất, lớp 7C năm 1973 lớp thầy Phiên
2. Nguyễn Minh Hải : làm tướng hồi cấp 1 Nguyễn Văn Bé năm 1970 học lớp 4B, sau về nước 1971 do bị đảo chính lật đổ ( một trong những tên cầm đầu đảo chính là Luân Bệu và bộ lợi , Đỗ Thúi )
3. Lê Thanh Hải ( tức Thanh Hỏn ) thằng này học một léo từ 1967 đến 1973 mới về nước , sau học ở Đông Triều , hiện nay sinh sống tại Đà Nẵng, thằng này rất thân với Dũng đen và Công A
Con đọc cả blog để tìm chút tin tức về bạn của bố để khoe với bố. Tới bài này thấy tên cô Trúc Hà thì mừng quá, vì con biết cô Hà là bạn học sinh miền Nam của bố. Kéo xuống phần comment đọc lại thấy tên bố con nữa. Các bác ơi bố Nam Khánh ở KonTum chứ không phải Gialai ạ hihi.
Xóa@ Nặc danh con bố Nam Khánh : cô là bạn học với bố con từ lớp 1 đến hết lớp 7 đó . Bố Nam Khánh không biết blog này sao ? Bố con và các cô chú lâu lâu vẫn a lố a lồ cho nhau đó .
XóaDạ bố con chẳng biết trang này, con tò mò nên tìm ra. Con mới cho bố xem ảnh bố học lớp 7 trong bài chú Luân đăng, bố con bị mất hết ảnh nên khoái chí lắm. Tình bạn của các cô chú và bố con rất đẹp. Con rất trân trọng cô ạ.
Xóa@con bố Nam Khánh : 12/12 này bố con có ra Hà Nội họp mặt không ? Con nói bố con ló mặt ra đi . Nếu bố không biết viết thì nói cho con viết dùm . Mà con cũng cho các cô chú biết tên lun ha . Hội nhà Quế rất mong được gặp mặt gia đình bố Nam Khánh .
XóaDạ hình như bố con nói công việc nhiều nên đang thu xếp. Con tên Quỳnh Anh cô ạ. Con có cho bố địa chỉ blog này rồi. Ở dưới con thấy có comment về tiểu sử của Lê Nam Khánh mà không biết phải của bố con viết không. Sao lại tự khen mình da trắng, mặt tươi vậy ngộ ghê hihi.
Xóa@Quỳnh Anh : đúng là viết về bố con đó nhưng không phải bố con viết . Vì bố con học với cô nếu không nhầm thì từ trại nhi đồng MN Gò Đống Đa cơ , và qua QL từ 1967 . Bố con thuộc tốp siêu quậy đó . Lúc nào cũng tươi hơn hớn và đánh con gái thì trời thần .
XóaMF không hỏi họ tên đầy đủ của hắn, nhưng MF biết hắn có 2 ông anh, anh đầu là Hùng, cũng HSMN Đông Triều, anh thứ hai tên Dũng đã mất rồi, Hải ni nhà ở Huế, hắn có về học Đông Triều! Mà các Quế lớp ni đào tạo răng mà ra một tên Hải đặc biệt vậy? MF rất ít khi gặp hắn, vì hắn có vẻ nhiệt tình, nhưng nói năng cứ vung ông địa, chỗ nào có hắn là MF từ từ ... lánh nạn!
Trả lờiXóaCòn 2 thằng Hải nữa :
Trả lờiXóa1. Nguyễn Hữu Hải : đang làm bảo hiểm ở Nha Trang
2. Lê Thanh Hải ( Hải A ) : Đang làm giám đốc y tế dự phòng tại Sài Gòn
Cả hai thằng Hải này không nằm trong vòng ngắm của QUE MF ?
Chắc chắn không phải tên Thanh Hỏn mà Ráo nói tới vì tên này ở Gò Vấp , cách nhà Ráo em có vài chục mét .
Trả lờiXóaND: ND ni nhớ tên cũng nhìu nhưng lôn xộn, nếu là Hữu Hải với Hải A thì MF còn hỏi làm gì? Hôm nay cũng vừa dự một đám cưới về, nhưng không phải con cháu HSMN nên thoát vụ gặp tên Hải ni,nếu ko MF hỏi thông tin hắn kỹ hơn! Dự đám cưới, một việc rất cực chẳng đã với MF, lại thêm phải ngồi gần tên Hải ni là trúng đậm lun!
Trả lờiXóaHai nay hoc lơp 8D,9D bên khu dân tôc. Cùng lơp Phong phu, Hồng Sơn, Chí Thanh, Ngô Đối...Không hoc bên Trung Quốc. Hiên ở Huế.Hết phổ thông, học ĐH ở Liên Xô (Tasken thì phải)
Trả lờiXóaĐọc lại bài viết, thấy đ/c Luân này nói hơi quá. Đi vô không nói với ai, có Phong, Phú đón, lại được mời uống bia. Vậy mà có phần phán xét, chê trách bạn bè là điều không nên. Người miền Nam, tính miền Nam không có mời đãi kiểu miền Bắc, đã học ở trường HSMN thì nên nhớ tính cách đó. Nhận xét vậy dễ chạm tự ái quá. Phong, Phú thi ai mà không biết. Lần sau đ/c nên thận trọng hơn khi nhận xét, đánh giá bạn bè.Thân mến.
Trả lờiXóaNặc danh20:23:00 01-12-2014
Trả lờiXóaLê Nam Khánh qua Trung Quốc từ năm 1968, học lớp 1A, 2A,3A,4A, 5A,6A,7A, tới 8/1973 về Việt Nam
Từ 9/1973 học trường HSMN số 1 Đông Triều Quảng Ninh
Tháng 9/1975 về Gia Lai học Bác sỹ.
Nam Khánh mũi dọc dừa, hay cười , nhìn khuôn mặt rất tươi, da trắng
Bạn học với Nam Khánh thưở Quế Lâm từ lới 1 có :
- Dũng Cóc , Hòa ré, Bích Phượng,, Trúc Hà, Công A,,Lưa6n Buệ, Thái Hà,
Hồi học cấp 1 Nguyễn Văn Bé do thầy Trường làm chủ nhiệm, lên cấp 2 Nguyễn Văn Bé thì thầy Chu Quýnh làm chủ nhiệm.
Lên cấp 2 Nam Khánh chơi thân với Công Bì Lợn, ( hiện nay Công Bì Lợn ở đường Hồ Biểu Chánh - Quận Phú Nhuận, TP. Hồ Chí Minh ).
Về Đông Triều Nam Khánh học lớp i (Từ 73-75), bạn tôi.
XóaLớp của Nam Khánh ở Quế Lâm còn có :
Trả lờiXóa- Bắc Bò
- Cu Tước.
- Cả Khoeo ( tay phải bị thương tật nên cong, mỗi khi tập thể dục quốc phòng tới màn ném lựu đạn ai cũng sợ Cả Khoeo ném vì không biết đường nào mà tránh )
- Ngô Chí Sỹ ( Công an Đà Nẵng ).
- Quốc Lủi ( nổi tiếng về vụ ăn trộm khoai ở khu chuồng lợn ở Quế Lâm ).
- Trần Hải Hà ( ở Quảng Ngãi ) có em là Trần Hải Nam ( ở Đà Lạt ).
- Đinh sĩ Chí Dân ( ở Đà Lạt ).
Rất thật,đầy tâm sự buồn vui đọc thấy nao lòng.Cô cũng đã từng như em khi gặp lại những người bạn cũ kể cả vài HS cũng trên Đà Lạt đó.Ban đầu thấy "XỐC".Khi hiểu nó cũng là một trong những lẽ đời lòng thấy bình thường trở lại.Tại mình đa cảm quá đó em!Mong em chỉ giữ lại những niềm vui trong chuyến di.Và hãy coi những nỗi buồn chỉ như là những con sóng lăn tăn trong biển sóng.
Trả lờiXóa