Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

ANH TRANG QUANG THÀNH GỞI HÌNH ẢNH LỚP THẦY CHI











Chùm ảnh này do anh Trang Quang Thành là cựu hs lớp 5B, 6B, 7B (Khóa 74- 75) do Thầy Chi chủ nhiệm. Trong hình các Quế sẽ nhận thấy những gương mặt thân thương
Hiện anh Thành đang công tác tại Tỉnh Ủy DakLak

Bàn tay thượng đế đang vọc cát ở MỸ

Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011

THỜI GIAN CHỜ BÃO ĐẾN




THỜI KHẮC IM LẶNG TRƯỚC KHI TIẾNG SÚNG BIỂN ĐÔNG BÙNG LÊN!



KS Doãn Mạnh Dũng

Ngày 25-6-2011, Ban Chấp hành Hội Khoa học Kỹ thuật và Kinh tế Biển Tp HCM họp. Trong cuộc họp có vài phóng viên đến dự. Ngoài việc chuyên môn nghề nghiệp, Hội nghị lo lắng về tình hình an ninh Biển Đông.
Trong Hội nghị, có người tâm đắc với bài viết của ông Nguyễn Trần Bạt gần 80 trang, với quan điểm: “Không gần Trung Quốc quá và cũng không xa phương Tây quá!”.
Tôi thật sự ngạc nhiên với quan điểm trên. Đó là giải pháp Việt Nam tự cô lập chính mình!
Chúng ta hãy cùng ôn lại bài học chiến tranh thế giới thứ II.
Ngày 23-8-1939, Đức ký Hiệp ước không xâm lược lẫn nhau với Liên xô. Một tuần sau,ngày 1-9-1939 Đức phát xít tấn công Tây Ba Lan. Sau hai tuần, ngày 17-9-1939 Liên xô tấn công Đông Ba Lan và thủ tiêu 21.000 sỉ quan và trí thức Ba Lan tại Katyn. Hậu quả, lực lượng chống phát xít của Ba Lan suy yếu. Ngày 22-6-1941 Đức phát xít tấn công Liên Xô. Như thế, Liên xô vừa không ăn được cái bánh Ba Lan vừa phải hy sinh 25 triệu người, trong đó có 10 triệu lính. Sau 70 năm sau, Thủ tướng Nga phải xin lỗi người Ba Lan.
Mọi sự do dự và vụ lợi, hy vọng ăn theo hành động của bọn phát xít là tự chuốc họa cho chính loài người.
Thế giới hôm nay đang bước vào nền kinh tế trí thức. Đó là nền kinh tế buộc các quốc gia phải “phụ thuộc và liên kết lẫn nhau”. Mọi sự độc lập đều có tính tương đối. Chủ nghĩa tư bản xưa được mô tả là tàn ác và là kẻ thù không đội trời chung của giai cấp công nhân. Nhưng chủ nghĩa tư bản hiện đại hôm nay đang tăng dần tỷ trọng lợi nhuận từ nguồn tài nguyên trí tuệ của loài người. Nhờ vậy, nền kinh tế tư bản hiện đại có xu hướng hòa bình và được loài người chấp nhận. Nhà đại tư bản Bill Gates là thần tượng và là ước mơ của thanh niên Việt Nam. Bill Gates làm việc hết mình để cống hiến cho nhân loại; tiền thu được không phải để dùng thỏa mãn sự ham muốn vật chất của cá nhân mà được đầu tư để phát triển công nghệ cho sự tiến bộ của loài người và giúp người nghèo trên khắp thế giới. Chủ nghĩa tư bản như Bill Gates thật sự là lý tưởng cao đẹp mà loài người đang mơ ước và đang từng bước vươn đến. Khi ông Bill Gates đến Việt Nam, những người cộng sản Việt Nam cảm thấy vinh dự, kể cả cố kéo dài động tác “bắt tay” với ông.
Ngược lại “chủ nghĩa xã hội của Trung Quốc” đang chạy đua đi tìm nguồn tài nguyên thiên nhiên như dầu khí, thủy sản, băng cháy… ở Biển Đông. Đối nội thì tàn sát sinh viên bằng xe tăng. Một Trung Quốc mới đang điên cuồng tìm tài nguyên là mầm mống của chế độ cực đoan phát xít.
Ngày 25-6-2011 Thứ trưởng ngoại giao Trung Quốc Thôi Thiên Khải cảnh báo việc Mỹ ủng hộ đối tác ở Đông Nam Á: "Tôi tin rằng một số nước đang nghịch lửa. Và tôi hy vọng rằng Mỹ không bị bỏng vì ngọn lửa đó".
Như vậy Trung Quốc đã rút gươm và vấn đề chỉ còn là thời gian để chọn cơ hội chém xuống đầu người Việt Nam. Những lúc này, sự mơ hồ không phân rõ ranh giới giữa con người văn minh và mầm mống phát xít là thuốc kích thích để khuyến khích hành động của Trung Quốc.
Cô gái Việt Nam hôm nay không còn cái tuổi trăng tròn để liếc ngang, liếc dọc chọn lựa Đông hay Tây! Cô gái Việt Nam quá hiểu chủ thuyết nào là vì con người, yêu con người, chủ thuyết nào làm con người căm thù con người; mô hình kinh tế nào chỉ đem lại lợi ích cho một nhóm nhỏ và mô hình kinh tế nào vì lợi ích cho cả cộng đồng Việt Nam. Ai cũng hiểu, nhưng ai cũng thương cái tôi nhỏ nhoi và ích kỷ của chính mình. Sự sám hối sau khi về hưu thì còn hữu ích gì!
Những thời khắc im lặng trước khi tiếng súng Biển Đông bùng nổ, hy vọng những người có quyền lực của đất nước hãy vì trách nhiệm với tiền nhân mà có giải pháp hữu hiệu cứu đất nước lúc lâm nguy.

Thời gian không chờ chúng ta, nhân loại hãy cảnh giác!

D. M. D.

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011

Tâm sự giám thị tuyển sinh


Thân phận giám thị (cán bộ coi thi)
Vài năm trở lại đây vì nhiều lí do MF không tham dự coi thi tuyển sinh. Năm nay cũng tính chuồn, nhưng bận bịu rồi quên mất cái thời hạn đề xuất, thôi chặc lưỡi chịu khó một lần vậy. Thế là nằm trong danh sách coi thi cả 2 đợt (hic). Cái chân chạy của MF đương nhiên là rất ghét việc bị chôn trong phòng thi từ 6h sáng đến 6 h chiều… lại thêm phải theo dõi hành tung của thí sinh, phải …phải… toàn là phải tiêu thời gian và sức khỏe vào những việc không thích làm… đương nhiên đó là nghĩa vụ của nghề, nhưng, khi mà mà người ta coi đó là một việc rất quan trọng, thì ngoài chủ thể thứ nhất là thí sinh ra, thân phận của chủ thể thứ hai là giám thị lại rất bọt bèo… vài năm trước được bồi dưỡng toàn đợt (xả óa 3 ngày coi thi) được 18 vạn, nay là 24 vạn, trong lúc phải dậy từ 4-5h sáng mới kịp đến điểm thi, bỏ bê nhà cửa con cái cả ngày, rồi căng thẳng với các qui chế, thủ tục… đến tận 6h chiều, mà hễ xảy ra chuyện gì là lãnh đủ, kể cả bị bêu lên báo, đuổi ra khỏi ngành! Hic
Bởi vậy chuồn được trong cơ chế cho phép, là MF chuồn!
Thí sinh đang dần thể hiện tầm người Việt
Thêm nữa, MF ghét vụ phải chăm chắm liếc ngang liếc dọc, vài chục năm đi dạy, lũ ranh con kia tưởng qua mắt được mấy cái hành tung và ánh mắt lấm lét đáng ngờ, cũng chính vậy mà khi cho học sinh thi hết môn của mình, MF thường cho đề mở, mở tài liệu thoải mái, có điều chỉ ai biết mở chỗ nào, vận dụng tư duy thế nào để luận vấn đề thuyết phục nhất thì mới có điểm cao. Tuy nhiên ít ai trượt, ai mà đã trượt nghĩa là không biết làm thế nào để sử dụng tài liệu có trong tay để giải quyết một câu hỏi, mà đã như vậy thì cũng nên … trượt. Vài năm sau khi MF làm thì thấy nguyên Bộ Trưởng NTN khuyến khích mọi người sử dụng phương pháp này! Thật là ý tưởng … lớn nhỏ gặp nhau! Tuy nhiên bi giờ họ lại buộc làm cái ngân hàng đề, rồi nộp ban khảo thí, ban này có quyền sử dụng bộ đề này để ra đề thi mà không cần giảng viên môn học thực hiện! Nhưng vì họ không phải trong chuyên môn, nên chuyện chọn đề đôi khi cũng hết sức kỳ cục. Thôi, đành vậy, sống dưới gầm trời…
Đợt 1, coi khối A, coi thi khối này khỏe nhất, các sỹ tử thường học giỏi nên khảng khái, ít bày trò “quay phim chụp ảnh”, tài liệu, hỏi han, làm được thì làm không thì thôi. Đến đợt 2, coi khối B, thường khối này mệt hơn, có những năm MF phải coi cả khối C, khủng, xong là “phim ảnh” thả bay rợp “phim trường”, có việc cho mấy bà đồng nát vào làm việc.
Mấy năm nay, có thể xem xét nhiều lí do: phương án điểm sàn, qui chế thi được Bộ GDDT thắt chặt, nhưng theo MF thì: con người Việt đang lấy lại dáng đứng của mình trong chính lớp trẻ này! Tại những nơi MF thực thi nhiệm vụ, trong phòng thi rất hiếm có những hành vi đáng tiếc, sau buổi thi, không hề có một “phim” nào rơi, có thể có người nói : thời buổi công nghệ cao mừ! Ừ cũng đúng, nhưng ví dụ như kỳ thi thứ hai này (Khối B,C,D), hơn 600 ngàn sỹ tử, mà chỉ 203 tên vi phạm và chỉ 56 tên bị xử lý vì mạng điện thoại di động vào, thì quả là rất khiêm tốn! Kể cả như vậy, thì đây là một vấn đề hết sức tâm lý, vì thí sinh đi thi xa, mỗi cái cục alô này giúp việc tích cực hàng ngày, với chúng nó, đó cũng là khoản tài sản kha khá, nên không dám gửi cho ai, tưởng tắt nguồn rồi là yên, nhưng cái chuông báo thức đâu có để cho yên? Mà không để báo thức thì tối học, sáng quên đi thi là cái chắc, kể cả ngồi chờ cổng trường mở cửa ở quán nước đâu đó, rồi … ngủ quên! Thế là cái công cụ này khi không đi tố cáo chủ, và chủ đương nhiên bị đình chỉ thi một cách oan ức nhưng mà đúng qui chế!
Làm giám thị hành lang
MF ớn chiện phải ngồi trong phòng, lấy cớ đau lưng xin ra làm giám thị hành lang (gọi cho oai là cán bộ giám sát phòng thi), nhưng cũng phải sang chiều ngày thứ hai họ mới cho ra. He he, lần đầu tiên trong đời làm ráo được làm giám thị hành lang, chỉ lui tới dòm dòm ngó ngó, thỉnh thoảng có cớ đỡ chồn chân là về phòng hội đồng lấy thêm giấy thi, mục cảnh các lãnh đạo hội đồng và các thư ký vắt chân chữ ngũ sung sướng uống trà, tán gẫu… Giám thị hành lang vô lo, đi lại khá thư giãn, đi muộn về sớm tí không vấn đề gì, lại có thể ngắm nhìn trời mây non nước mà tiêu dao thời gian (vưỡn thiệt thà hổng dám làm việc riêng). Tuy nhiên, (có lẽ do lần đầu), cảm giác có một điều gì đó rất lạ, thấy rùi: đó là thấy mình trở nên … vô bổ! Và những người trong kia, vất vả, nhưng họ có thiên hạ, còn mình ngồi đây mà … vô thiên hạ! Như vậy nghĩa là mình không có cơ hội để nhắc: dậy làm bài đi con, đừng gục đầu vậy ngủ quên mất! (Rút kinh nghiệm Quế con ngày thi vô lớp 10 môn toán ngủ quên 15 phút). Còn 15 phút nữa thôi nha, còn câu trắc nghiệm nào chưa có phương án trả lời thì tô đại vào, chẳng thà 25% cơ hội trúng còn hơn mất trắng! (Lại vì chiện Quế con hôm thi đại học, về méc môn lý có 6 câu con chưa tô, hỏi sao, con chưa tìm ra phương án đúng! Hic). Hết giờ rồi, nộp bài, trời nóng, ăn uống cẩn thận, dè chừng cơm hến, tối ngủ sớm, mai nhớ đến thi đúng giờ, đi đường coi chừng xe cộ… Phần nhiều sỹ tử của MF ở xa xứ tới mừ… Không biết năm nay nhiều Quế con cơm niêu nước lọ không nhỉ?
Q.MF

THÔNG ĐIỆP

THÔNG ĐIỆP




-- Ráo em ---

NHỮNG CHUYỆN VUI TRONG BUỔI ĐÓN THẦY .

Hội đồng QUẾ SÀI đã thẩm định và công nhận một số kỷ lục Ghi nếch đạt được trong buổi gặp mặt .
1.QUẾ có hộ khẩu xa nhất : LAN B ( tức LAN phó tỵ , khối 7 -74/75 , thêm 1 Ráo nữa ). Lan phó tỵ đưa Quế con từ Huế vô thi ĐHKT TP HCM . Quế con rất xinh và làm bài rất tốt ( dân Quốc học Huế mừ , không uổng công QUẾ bố , mẹ và các bác Trỗi mong chờ ).
2. Quế đi xa nhất : Trung Nguyên . Từ Bình Dương lái xe khoảng 30 km đến gặp thầy và bạn . Nhưng hình như chưa đã nên nhất định " bắt " mọi người đầu tháng 8 này lên nhà nó quậy típ . Lũ Quế ok sái cổ .
3. Quế đi gần nhất : Quế Tẩn . Dù đang lọc thận tại BV 115 ( tuần chạy thận 3 lần )a.Tẩn vẫn đi bộ sang thăm thầy .
4. Quế đến sớm nhất : Từ Vân . Dù thư mời ghi mời lúc 17h nhưng T.V đã có mặt lúc 16h , 15 phút sau thêm Hồng Lan ( Y Hài ) , 15 phút nữa thêm Thái Hà ... T.V nói :em đến để chào thầy rồi em phải về . Chờ đến 18h vẫn chưa thấy thầy mà điện thoại réo liên tục - Em phải đi đây , bệnh nhân gọi quá chừng , khi nào xong em quay lại . 21 h , T.V quay lại ( đói meo ), còn bao nhiu đồ ăn lũ Quế ép ăn hết .
5. Quế đến trễ nhứt : Quế Tẩn . Từ xa thấy có người tiến đến , Quế đệ sân bay kêu lên : trời , giờ này còn ai đến nữa đây ( 21h5 ).
6 . Những phát biểu hay nhứt :
* Lan phó tỵ : em chưa bao giờ được dự gặp mặt vui như thế này . ( MF xem lại hoạt động của hội QUẾ HUẾ nha ).
* Ai vào cũng đến chào thầy trước . Quế Quỳnh đến trễ , bảo nó vào chào thầy , nó nói nó không biết thầy ???
-Ráo chị : nhìn ai già nhứt thì chào .
- Út lì : coi chừng chào nhầm ông Ỷ !!!
*Hồi ở bển luôn thi đấu thể thao , có môn đá banh thiếu niên
-Ba chột : lớp em không đủ người , phải kết hợp với 1 lớp nữa , vưỡn không đủ . Cuối cùng đành chọn 1 anh nhỏ nhứt và có ít ... lông chưn nhứt (cho giống thiếu niên ) cho đủ người .
- Lê Huệ : ủa , hồi đó mấy anh đã có ... lông chưn rùi à ????????????
Cả lũ QUẾ tưởng phải đi cấp cứu hết !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
7.QUẾ được thầy nhớ nhìu nhứt :
- Ba chột : Bản kỉm đỉm của nó chất cao hơn núi Con Voi .
-Ráo chị : giỏi văn .
Ráo chị phải thành thật khai báo : em giỏi toán thôi còn văn thì cực dốt . Lần thi sáng tác đó bị ép quá ( không viết bài sẽ bị kỷ luật ) em viết đại không ngờ được giải nhất nên thầy nhớ . He he , dù sao vẫn khoái chí .
Dù vui chơi nhưng vẫn không quên nhiệm vụ . Một số cuộc đấu tranh bảo vệ chủ quyền đất nước đã nổ ra .
1.Quế Ba chột bị tổng xỉ vả . Nó cười ha hả và kể công : nhờ có nó nói đểu mà siêu thị khách ra vô nườm nượp ( công nhận đúng thế thật , có tuần đến 1500 khách , bi giờ lại vắng hoe rùi , hix ). Tiên sư thèng Ba chột .
2.Quế HS : đến bi giờ các QUẾ vẫn còn ngơ ngẩn vì nhận thức vấn đề của tên này , không QUẾ nào tin vào tai mình khi nghe nó nói . Trước khi nói ,nó xin mọi người đừng cho là nó này nọ . Nó nói xong , mọi người trao đổi rùi kết luận :
- Lan phó tỵ : không cần biết , mình là người VN nên VN luôn luôn đúng ( he he , em gái hăng quá ).
- Út lỳ : tí nữa về , má mày nhận không ra mày đấy .( bạn thân của Út lỳ mà )
-Ráo em : má nó lớn tuổi nên nhìn không ra nó là chiện nhỏ . Vợ nó cũng nhìn không ra nó cơ .
Thằng em chuồn mất , anh XH phải đi lôi nó về ăn tiếp .

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2011

VƯỢT VŨ MÔN .


TRONG PHÒNG THI :CHÚC CÁC QUẾ CON VƯỢT VŨ MÔN NGOẠN MỤC .
NGOÀI TRƯỜNG THI :
CHÚC QUẾ BỐ , QUẾ MẸ SỨC KHỎE , BÌNH TĨNH , TIN TƯỞNG QUẾ CON .

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

VÀI HÌNH ẢNH VỀ BUỔI GẶP MẶT .





H1: LÚC BAN ĐẦU .














H2: LÊ HUỆ TUYÊN BỐ LÝ DO BUỔI GẶP MẶT








H3: THẦY TÂM SỰ . Vì quá vui và cảm động nên dù các trò im phăng phắc (ngoan đột xuất ) , chỉ có mấy tên QUẾ ngồi gần là nghe rõ thầy nói ( Bằng chứng là tên Quế ngồi xa đang tranh thủ kéo đĩa rau luộc về gần mình ).








H4: Khối lớp 7 ( 74/75 ) . Thầy Chi làm chủ nhiệm









H5: Khối lớp 7 ( 72/73 ) . Thầy Chi dạy văn các bạn này năm lớp 6 .











H6 : LAN chị , LAN em .
LAN em ( Quế Huế ) ; Em chào các anh chị và các bạn QUẾ SÀI cùng tất tật các QUẾ .
















H7 : Trước lúc chia tay ( các tên QUẾ : Ráo em , Sơn Thủy , Quang lùn tiếc hùi hụi , ai bảo chuồn sớm ).

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

MỜI GẶP MẶT .

Thân mời các bạn đến gặp mặt vào lúc 17h chiều nay 1/7/2011 tại 195 - 197 CAO THẮNG Q.10 ( Nhà hàng ĐÔNG HỒ ).
Nội dung : gặp gỡ bạn bè và đón vợ chồng thầy PHẠM XUÂN CHI , nguyên giáo viên văn của trường cấp II N.V.B .
Các bạn đến đông vui nha .

* Địa điểm gặp mặt được chuyển sang VƯỜN ẨM THỰC ĐÔNG HỒ 16A LÊ HỒNG PHONG Q10 ( KỲ HÒA 2 ).

Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011

Tổ Quốc mình ... ở đâu?


Tổ quốc mình, ngày xưa rộng lắm, thời Lạc Long Quân vươn tận chân dãy núi Himalaya. Bài học buổi xưa vẫn ấm lời thầy dạy: đất nước mình đẹp giàu, từ Mục Nam Quan đến mũi Cà Mau, đâu cũng rừng vàng, biển bạc… Lòng tự hào và tình yêu đất Việt cứ vậy lớn lên. Tôi vẫn sống với hình ảnh Tổ quốc tôi như thế. Chữ S niềm tin bừng sáng mãi cuộc đời tôi…
Tôi vẫn nhớ lịch sử xưa còn chép: chuyện Nguyễn Trãi theo cha bị quân Minh bắt đày về TQ, đến Ải Nam Quan-địa đầu tổ quốc, gạt nước mắt quay về theo cờ khởi nghĩa Lam Sơn, 10 năm sau trả xong mối nợ nước thù nhà. Câu chuyện ấy vẫn nhắc nhở Tổ quốc mình ở đâu, trong lòng mỗi người Việt, từ đời này qua đời khác. Vậy mà bây giờ… ?
Ải Nam Quan vẫn đó, ngày vẫn ngày, bao người Việt đi qua, không thấy đau, không gợn lên một câu hỏi: Tổ quốc mình ở đâu? Không thấy Nam Quan rịn túa mướt mồ hôi-nước mắt đá chảy, vẫn vô tư cười đùa khen biên cương TQ sao nó đẹp rộng thế, mà đâu biết đấy chính đất Tổ quốc mình. Thác Bản Giốc năm xưa, bao thế hệ từng học, bài học thắng cảnh đẹp của quê hương. Nước thác đổ trắng trong, mạnh mẽ như tâm hồn Việt. Đến bây giờ… bỗng nghẹn dòng đổ bởi một nửa đã không còn là Tổ quốc. Chuyện báo đưa tin: một điểm cao biên giới án ngữ con đường huyết mạch vào Tổ quốc, ẩn mình giữa bạt ngàn rừng xanh cổ thụ, một buổi sáng thức dậy, bỗng thấy nằm trơ trọi, bởi kẻ thuê rừng 50 năm đã làm sạch rừng xanh…Cứ như thế, hỏi Tổ quốc mình sao không đau, nỗi đau nhân tình thế thái này đây.
Tôi bỗng nhớ hình ảnh người lính-người thầy giáo sau chiến tranh trở về bên bục giảng, bỗng gầm vang phố núi khi nghe một giáo viên trẻ hát một bản nhạc vàng. Ánh mắt anh đau vằn đỏ tía những hình tia chớp. Anh lại nhức nhối nhớ về những người bạn đã ngã xuống trong tay anh vì những kẻ hát bản nhạc kia bên kia chiến tuyến. Tôi bỗng nhớ anh Hồ, anh Hạ bên đất Quế, đang đêm trốn trường, theo tàu về tổ quốc, nằng nặc xin cầm súng về Nam đánh giặc . Bởi với các anh, một điều đơn giản, tuổi thanh xuân chính là trên chiến trường. Các anh hiểu mình phải làm gì khi đã biết tổ quốc mình ở đâu. Những hình ảnh ấy, giờ đây càng làm mắt tôi sáng rõ. Tổ quốc cần tôi chính những lúc này đây.
Đất Quế, những năm 70 thế kỷ trước, bỗng lặng đi, chết đứng một nỗi đau. Tôi không hiểu tại sao, bạn của nước mình bỗng bắt tay kẻ thù mình, chuyện không hề có trong những bài giảng của thầy. Ngơ ngác tôi nhìn những cuốn họa báo chống Liên Xô vương vài khắp trường. Tôi không hiểu tại sao thầy cô bỗng già đi mấy tuổi, ít nói hơn về tình hữu nghị Việt Trung. Rồi những năm đang học Sư phạm, những người bạn tôi lần lượt ra đi, chiến tranh Tây Nam, chiến tranh phía Bắc. Và có người không còn trở về đứng trên bục giảng, bạn tôi nằm lại tuổi thanh xuân để giữ nguyên mảnh đất thiêng Tổ quốc. Tôi đã đi qua Lao Cai, Lạng Sơn, Quảng Ninh…những mảnh đất địa đầu Tổ quốc vẫn còn nghe âm ỉ dân mình nhắc tội ác quân thù. Những hố bom mìn, vết đạn pháo của những kẻ từng xưng là bạn. Và bây giờ tôi đã hiểu: Tổ quốc mình cần gì, Tổ quốc mình ở đâu.
Tổ quốc mình ngàn đời bình yên sau mỗi lũy tre, mỗi rặng dừa xanh ngắt. Tiếng mẹ hiền ru con, tiếng trẻ thơ học bài trong hương cau tỏa ngát. Mục Nam Quan nối tận mũi Cà Mau. Tổ quốc mình vẫn thế, kiên trung và nhân hậu: quân thù thua đau, hối cải, thả về, thương còn cho thuyền, cho gạo; thắng trận xong rồi sẵn sàng dang tay chào đón kẻ biết ăn năn muốn qua làm bạn. Tổ quốc mình thân thiện luôn ngẩng cao đầu như thế đâu sợ gì những lời hăm dọa cuồng ngông.
Lịch sử còn kia: nghìn năm bắc thuộc, những kẻ thù phương Bắc muốn nuốt sống ,chôn vùi, xóa đi một dân tộc Việt ngoan cường, nhưng kỳ lạ thay, Tổ quốc ta vẫn sống, trường tồn và mãi mãi xanh tươi, với tâm hồn Việt thanh cao, trong trẻo, với văn hóa Việt trinh nguyên, bay vút tận trời xanh. Cha ông chúng, đời này sang đời khác luôn phải cúi đầu nhục nhã ra về thì làm sao con cháu chúng có thể làm cho con người Việt sợ. Chúng đến ư? Biển Đông lại dậy sóng chôn vùi kẻ cướp nước . Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh, hôm nay dậy màu cờ đỏ tự hào dân tộc, biểu thị lòng yêu tổ quốc mình trong hòa bình, những ngày chủ nhật. Những trang web ngập tràn đầy tình yêu tổ quốc. Lòng yêu nước chân chính đã lên tiếng. Đấy chính là Tổ quốc mình.
Vậy bạn ơi, hãy đặt tay lên ngực: thấy Tổ quốc mình trong trái tim mỗi người dân đất Việt-Nơi kẻ thù không bao giờ động đến nổi. Trái tim ấy ngàn năm sáng mãi và Tổ quốc yêu thương ngàn năm bền vững. Và mai sau con cháu mình không bao giờ phải hỏi: Tổ quốc mình ở đâu!
Nguyễn Thành Luân