Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

VUI BUỒN ĐỜI RÁO .(1)


KỶ NIỆM BUỒN
Sau 3 năm giảng dạy, tôi được phân công dạy 1 lớp tại chức ngành Công nghệ cắt may. Trong lớp, phần lớn học viên là những cán bộ kỹ thuật của các công ty may đi học lấy bằng đại học để về nhận những chức vụ quản lý cao hơn, nên học viên hay lấy lý do bận việc để đến trễ hay nghỉ học. Có học viên nam trạc tuổi tôi, dáng vẻ khắc khổ, ít nói, lúc nào cũng đến học rất đúng giờ và chưa bao giờ nghỉ học. Em học không khá nhưng rất chăm, làm thí nghiệm thật cẩn thận, viết báo cáo rất rõ ràng, sạch sẽ. Tôi thấy cả lớp đều quí em. Khoảng giữa học kỳ, vào học hơn 15 phút rồi mà không thấy em, tôi hỏi thì cả lớp ngạc nhiên:
-Chúng em cũng thấy lạ, anh ấy chưa bao giờ đi học trễ giờ.
-Nhà bạn ấy ở đâu?
-Anh ấy đi bộ đội về, gia đình ngoài Bắc, anh ở trọ bên Bình Thạnh.
Lúc đó chưa có điện thoại di động. Hôm sau lớp trưởng lên gặp tôi:
-Cô ơi! Tối hôm qua lớp em đã cử người đến nhà trọ hỏi, họ nói anh đi học từ trưa hôm qua chưa về.
-Bạn ấy đi học bằng gì?
-Bằng xe đạp, qua cầu Bình lợi rồi theo đường Bình triệu lên Thủ Đức.
Cầu Bình lợi là cầu dành cho tàu hỏa, chỉ có một dải lan can hẹp bằng gỗ dành cho người đi bộ và xe hai bánh cả 2 chiều nên thường xuyên kẹt. Bất giác cả tôi và cô bé lớp trưởng rùng mình:
-Mong sao không có điều gì rủi ro xảy ra cho bạn ấy.
Cả ngày hôm đó, rồi ngày hôm sau nguyên cả lớp xin nghỉ học, các em chia nhau đi tìm bạn mình. Mới sáng sớm ngày thứ 3, cả lớp kéo lên phòng thí nghiệm, đứa bưng đĩa trái cây, đứa cầm bó nhang, mắt đứa nào cũng đỏ hoe:
-Cô ơi! Anh ấy mất rồi…
-Chuyện gì đã xảy ra?
-Anh ấy sợ trễ giờ học, cầu lại kẹt nên liều mình vác xe đạp đi trên đường ray xe lửa, bước hụt chân rớt xuống sông…
Trời ơi! Nước dưới chân cầu Bình lợi chảy rất xiết, sông lại sâu. Tiết 7 bắt đầu lúc 12h15, em đi làm thêm về chỉ kịp ăn vội cơm trưa và vội vã đến lớp… Thấy tôi thẫn thờ, cứ ân hận vì em sợ trễ giờ của mình mà mất đi mạng sống…các em xin phép cho các em đặt đĩa trái cây ở chỗ bạn vẫn ngồi, thắp nén nhang cho bạn rồi an ủi tôi:
-Nếu hôm đó là giờ của môn khác thì anh ấy cũng vẫn tìm cách đến đúng giờ thôi. Anh ấy đã không gặp may…
Trong thâm tâm tôi cũng luôn tự nhủ mình như vậy, tôi không có lỗi trong việc này. Nhưng có điều gì đó sâu thẳm trong lòng cứ khiến tôi đau đớn suốt một thời gian dài. Bom đạn không cướp nổi cuộc sống của em, vậy mà ý thức chấp hành nghiêm chỉnh giờ học của một sinh viên đã làm em thiệt mạng. Nếu vì kẹt xe, vì những nguyên nhân khách quan khiến các em vào lớp trễ thì chúng tôi cũng không bao giờ trách móc các em cơ mà.
Cho đến tận bây giờ, mỗi khi đi xe buýt số 8 từ trường về nhà, lúc nào qua ngã tư Bình triệu tôi cũng nhìn sang cầu Bình lợi. Thật sự tôi chẳng làm được điều gì cho em cả. Tôi chỉ biết cầu mong cho linh hồn em được thanh thản nơi chín suối!
QMH
Bài đã đăng trên Magyar1975.blog và blog cá nhân.

5 nhận xét:

  1. Chuyện cảm động về tấm gương sáng của 1 người lính về với đời thường. Số phận oan nghiệt thật!

    Trả lờiXóa
  2. Không biết nói sao nhưng cuộc sống thật là đa dạng và đa chiều . Nếu mình không nghĩ tới thì họ sẽ chỉ là một ký ức thoảng qua mà không để lại dấu vết nào . Nhưng khi mình suy nghĩ và " kỉm đỉm " nghiêm túc , khi tính nhân văn trong con người mình thức giấc và đòi hỏi chính bản thân mình phải thực thi thì đó là những ký ức không thể quên và day dứt . Tôi đồng cảm và tiếc thương .

    Trả lờiXóa
  3. Dù có đồng cảm và thương tiếc một đồng đội đã sớm không may mắn, nhưng tôi nghệm thấy một điều:
    Những người tử tế, chấp hành nghiêm chỉnh chính sách pháp luật, rất ngoan đạo, thì thường thua thiệt và hay tử sớm. Xin chia buồn những cuộc đời bất hạnh!

    Trả lờiXóa
  4. Câu chuyện thật cảm động mà xót xa.Đệ cũng thấy nhiều trường hợp như đại ca Thắng k5 nói.Số phận nhiều khi quá nghiệt ngã với những nghiêm túc ,thế mới đau!

    Trả lờiXóa
  5. Khi học trò lên trả bài mà không thuộc thì chúng nó hay viện đủ lý do để xin khất lắm . Có lần , có 1 cô học trò cũng vậy . Cô bé nói với mình là : thưa cô , hôm qua con đau đầu quá nên không học bài được . Như mọi lần là không được chấp nhận đâu , không hiểu sao mình lại nói : lần này thôi nhé , cô không chấp nhận có lần sau đâu . Cô bé dạ và về chỗ . Sang năm học sau , cô bé đó mất . Khi đến viếng mới biết cô bé mất vì u não , phát bệnh có 1 tháng . Mình giật mình , thì ra thế , may mà lần đó mình đã không rầy em .

    Trả lờiXóa

Mời bạn cho nhận xét của mình đối với bài viết. Nhận xét của bạn là đóng góp lớn lao cho ngôi nhà chung của chúng ta.

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]