Thứ Bảy, 1 tháng 5, 2010

BÀI CA THỐNG NHẤT

TRỞ THÀNH MỘT HSMN (tiếp theo)

Đêm nay TV phát trực tiếp chương trình nghệ thuật “Bài Ca Thống Nhất” bên ven bờ Hiền Lương (anh “Trỗi” Đỗ Nghĩa đi qua cầu đúng thời khắc này, thế mà gọi điện cho Mf nói ậm ự: anh đang đi qua cái cầu gì ở một thị trấn gì ấy, thấy họ đang làm lễ kỷ niệm gì gì…đó, trời tối hù à, không thấy gì cả...), bên chiếc cầu lịch sử một thời là sự nhức nhối của đau thương chia cắt, của sự ao ước Thống Nhất đến tột cùng! Tuổi thơ của các Quế chúng ta lăn lộn trong nỗi niềm ấy!
Câu chuyện đã lâu Quế MF đang nói dở về cuộc “trở thành một HSMN”, một hành trình rời quê hương để rồi cả một tuổi thơ đó hiểu hơn bọn trẻ con nào hết khái niệm về cặp từ THỐNG NHẤT này! MF đang kể về cuộc lên rừng gặp cha, người cha hắn chỉ mới biết trong tiếng thầm thì của bà nội, của mẹ, của tâm thức đứa con yêu đấng sinh thành. Trạm cuối mà các chú giao liên và mẹ con hắn dừng chân gọi là trạm chú Tám. Lúc ấy hắn không hề biết đó chính là căn cứ của cơ quan tỉnh ủy Quảng Trị. Mấy ngày ở đó hắn thích thú vì trạm nằm trong rừng sâu, gió ngàn thổi ầm ì vang vọng một âm thanh trầm hùng rất lạ lẫm! Hắn thường tha thẩn ngoài rừng, xem ngắm vô số cây cối, sinh vật lạ, những con dọoc nhiều màu, những con chim chẳng biết chim gì hót hay tuyệt! Thỉnh thoảng giữa rừng già có những khoảng trống bừng nắng, những cây sim, cây ổi rừng vô cùng hấp dẫn con nhóc hắn. Có lần hắn ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của một cây đùng đình đang chín trái, chuỗi trái chùm xanh, chùm vàng rực rỡ rủ xuống như mái tóc của một cô đầm!...Phía trước trạm là một dòng suối chảy qua, dưới lòng suối có những viên cuội đủ màu sắc, hắn lượm chúng và nói “để dành đem về cho mấy đứa dưới làng!” những tưởng ít lâu nữa lại được về làng (mặc dù có mẹ cùng ở đó rồi mà ngày nào cũng khóc đòi về vì nhớ nhà, nhớ bà, nhớ bè bạn…), ấy vậy mà mười năm sau hắn mới được trở về!
Một ngày đang chơi đùa với các chú trong trạm thì thấy các chú có vẻ chộn rộn, xôn xao “Anh về!” “Anh về”! Rồi mọi người ra ngóng trước suối, bên kia suối là một trảng cỏ, không nhớ lúc ấy là sáng hay chiều nhưng ánh nắng vàng chiếu xiên từ rừng già xuống hắt nhẹ lên một đoàn quân đang hối hả đi về phía trạm, mọi người chạy lúp xúp, mũ tai bèo, quần áo lính giải phóng, một người đi đầu, không chạy mà sải những bước rất dài với cây gậy mây, dáng cao lớn hơn hẳn, cũng mũ vải nhưng to hơn và bằng chóp chứ không tròn chóp như mọi người, một hình ảnh đẹp lộng lẫy và oai hùng đầy ấn tượng mà hắn chợt thấy, linh cảm thật lạ, không ai nói gì nhưng con bé chắc mẩm đây là cha mình! Người sải tiếp những bước dài thẳng tới rồi thả gậy bồng xốc hắn lên! Con bé nép đầu vào vai cha, rồi Người cứ thế bồng con vô lán! Mấy chú vây quanh: Thử không nói chi coi hắn có nhận cha khôông, ai dè…
Mấy ngày sau đó hắn quấn lấy Người, thỉnh thoảng cha bồng con xuống suối, ngắm nước, ngắm cá và hỏi han: dép con mô? Tui để quên ở dà (nhà đóo, he he)! Răng mà xưng tui với ba như tui thợ rèn rứa? Xưng là con chớ! Dạ, con quên ở dà! Để khi mô các chú về đồng bằng, ba dặn mua cho một đôi dép cao su nhỏ! (Hix, hắn không thích tí mô, suốt tuổi thơ hắn thèm một đôi dép săng-đan như con mấy người nhà giàu ở tỉnh về, nhưng mạ hắn không dám mua. Trước khi lên đây hắn có đôi dép xốp bà cô mới mua cho, nhưng vội đi quá quên mất (ở làng toàn chạy chân đất mừ!) Khi lên trạm ni, thấy có ông tên Kinh, người to như hộ pháp, hay đi đôi dép cao su có kiểu quai trước lạ lùng là chỉ xỏ ngón chân cái, hắn thấy ghét ghét thế nào, cứ lén cầm vứt của ông ra ngoài rừng, nhưng lạ là cứ hôm sau lại thấy ông đi nó, lại vứt, nó lại về, là vì hắn cứ tưởng mình vứt được xa lắm! Chỉ những ngày gần đây, thấy ba chứng nhận cho bưu điện Quảng Trị để làm thủ tục truy tặng ông danh hiệu ANH HÙNG, hắn mới té ngửa, ông chính là người cần mẫn lái đò, chèo chống trong bom đạn để đưa quân và thư tín lên về đồng bằng và căn cứ, lẽ ra được phong danh hiệu cùng lần với Anh Hùng Trần Thị Tâm, nhưng không biết sao họ làm thất lạc…đọc những dòng chứng nhận đầy tâm huyết của ba, hắn tuôn trào nước mắt!!)
Rồi ba lại đi, hắn lại ngóng chờ, có lần ba đã ra ngoài rừng xa, hắn đòi chạy theo, bị mẹ cho ăn roi, hắn gào lên cho ba nghe thấy, tiếng ba trong gió ngàn vọng về: “Đừng đánh c..o..o..n!”
Sợ con những ngày ở đó thất học, mỗi lần về Người tranh thủ ra bài cho hắn học, làm toán, hắn làm ngon ơ, nhưng văn, ui chao đề chi mà lạ: “Vì sao con lên đây?”, hức, hắn để trống trơn tờ giấy, Người kiên nhẫn giảng giải, hắn chẳng nhớ gì…”Bác Hồ là ai” hồi ở nhà có nghe trong nhà thì thầm, nhưng hắn chẳng có khái niệm gì! Con nghe đây…Con nhắc lại đi: Bác Hồ có đôi mắt sáng, vầng trán cao, râu dài…(Khi đó không hiểu sao mà chẳng có một cái ảnh nào, hắn cứ tưởng tượng theo lời cha kể…)
Rồi cũng đến cái ngày, Người bồng hắn đi một vòng, thơm hắn rồi nói: bây giờ con phải ra Bắc để đi học, con không thể thất học được, con phải cố gắng học thật giỏi…Hắn giãy lên trên tay cha “kh…ô… ô…ng!!” Trời ơi, nhớ nhà, nhớ bạn, nhớ quê da diết, giờ lại bắt hắn phải xa cha mẹ để một mình ra đi… ngày hắn ra đi, cha và mẹ sợ không cầm lòng nổi, trốn hết, người cõng hắn đi là chú Phú (nhớ là thế), hắn vùng vẫy trên lưng chú, cắn chú, xé toang cả lưng áo chú!(Hết bít) Lần đầu tiên trong đời hắn biết thế nào là sự bất lực và đau khổ! Khởi đầu cho một sự khao khát THỐNG NHẤT BẮC NAM!
Những ngày đầu ở Vĩnh Linh còn chưa bom đạn, nhưng không thấy yên bình, mặc dù dường như Đảng Bác vẫn cố gắng tạo một cuộc sống tưởng chừng yên bình và đầy đủ tại giới tuyến! Những chiều cuối tuần, các bác trong cơ quan Đảng Ủy (lúc í bác Trần Đồng ba anh “Trỗi” Chí “hâu” làm bí thư) đánh xe về thăm cầu Hiền Lương thường “bới” hắn đi theo. Về đến nơi là con bé vội vàng tụt xuống xe và dõi mắt qua chiếc cầu xanh đỏ, dõi mắt qua bờ yên ắng bên kia, dù biết chẳng thấy ai, nhưng cứ ước có một phép màu cho ba mẹ mình chạy qua từ bên ấy! Mặc dù biết từ đó tới ba mẹ xa biết bao là xa nữa, và mấy người cảnh sát ngụy mặt mày lạnh tưng kia là hiện thân của sự chia cắt biền biệt! Biết đến bao giờ…câu hỏi này đeo đẳng theo những giấc mơ suốt chặng đường ra Bắc, vào trường 11, những ngày học hành và tha thẩn ở Quế Lâm, những giấc mơ cắn rứt nỗi ao ước được trở về! THỐNG NHẤT! Thật là một bài ca diễm tuyệt mà những con người quyết liệt đã viết nên! Cũng tự hào một chút vì các Quế chúng ta đã chịu khó sống cùng nhau để ba mẹ rảnh tay góp phần làm nên chiến tích ấy!

Quế MF

30 nhận xét:

  1. Thiệt hay muội à! Mong các Quế và cả những người khác tiếp tục viết về những ký ức như thế này. Người Việt mình coi con cái gia đình là trên hết. Đôi khi bạn bè mình vẫn nói với nhau mình sinh con ra để làm nô lệ cho chúng. Vậy mà biết bao bậc phụ huynh của chúng ta (từ thời ông bà chúng ta) đã chấp nhận xa rời con cái gia đình, chấp nhận hiểm nguy để dành lại độc lập thống nhất cho đất nước. Những bài viết như của muội góp phần làm cho ai đó hiểu thêm vì sao Việt cộng lại thắng, nó cũng có sức mạnh về mặt tư liệu không thua gì những bài chính sử đâu. Phát huy "truyền thống cách mạng" nhé

    Trả lờiXóa
  2. @EGK9:Cám ơn tỉ! Nhiều lúc nhìn lại quãng đời qua, không biết mình đã may hay rủi vì đã làm con một Việt Cộng nữa, tỉ à!

    Trả lờiXóa
  3. @Quế MF: Làm gì có cái nào là tuyệt đối may hay tuyệt đối rủi. Mình chỉ có thể tính mình "may hay rủi" bằng cách tính thêm "hệ số" đối với những cái mà mình coi là quan trọng nhất hay quan trọng hơn những cái khác thôi muội à!May hay rủi thì ta vẫn là "con của bố ta mẹ ta" mà! Khi mình thành cha thành mẹ rồi mới hiểu thêm được sự hy sinh mất mát của các bậc phụ huynh đó muội!

    Trả lờiXóa
  4. Hôm nay , 1/5 , báo tuổi trẻ có đăng bài " hành trình 30 năm đi tìm cha " ,nói về ba của Quế M.Hồng đó

    Trả lờiXóa
  5. @EGK9, QuếLâm: Đúng vậy tỉ ạ, điều may mắn nhất là chúng ta được kiêu hãnh về đấng sinh thành, họ đã hiến cuộc đời cho đất nước, dẫu sau cuộc chiến họ mất hay còn!
    Q.MF

    Trả lờiXóa
  6. Tôi sinh ra thì ba đã hy sinh.Mẹ bị tụi Hội dồng xã quậy quá nên bỏ quê,gởi con...vài Sài gòn đi ở đợ.Lúc ấy tôi mới 5 tuổi ,đói khổ triền miên tại một vùng quê miền trung.
    Sau đó ,lúc 12 tuổi năm 68,tôi tự ra Bắc bằng đi bộ 4 tháng (vì ốm luôn)theo đường giao liên,chẳng biết khóc là gì vì nước mắt cạn trước đó rồi.
    Mãi khi ra đến trạm XHCN mới khóc vì nhớ mẹ,không hỉu sao.

    THỐNG NHẤT là niềm mong ước vừa cụ thể vừa rất mơ hồ.

    Trả lờiXóa
  7. NGÀY THỐNG NHÂT. Là khát khao của bao người:
    - Trường Bé, Trỗi là mong gặp cha mẹ, lớptrước tham gia cuộc trường chính ấy là mong về gặp gia đình.
    - Các bà mẹ ( Cả Nam và Bắc ) được gặp con.

    Trả lờiXóa
  8. Tý tuổi đầu đã phiêu dạt.
    Quế lại về, úp mặt vào lưng trâu.
    Ơi con trâu của một thời cơ cực
    đã theo em đi suốt một nửa cuộc đời...
    (Nhại "Khúc hát Sông quê" của Ng.Trọng Tạo)
    :-)

    Trả lờiXóa
  9. Bài viết rất cảm động.

    HMK6

    Trả lờiXóa
  10. @Nặcdanh: hic, hồi nhỏ chỉ chạy chân đất thui chớ nhà có trâu đâu mà "lại về"...?

    Trả lờiXóa
  11. Anh gõ nhờ máy nên quên không kí tên, trêu Quế Mafia tý thôi, nhưng cũng đúng đấy chứ, mới bé tẹo đã phải xa cha mẹ, bôn ba học tập bao nhiêu năm theo chuyên ngành con trâu! rồi lại về chắc vẫn làm việc về nó, cảm thán đúng đấy chứ!:-)

    Trả lờiXóa
  12. @Quang Trung: dạ cũng đúng, hồi đó muội thấy họ cưỡi trâu thích lém, thỉnh thoảng lẽo đẽo đi theo coi họ ... chăn trâu! Do đó thích hắn tới... chừ! Dù sao cũng hơn tụi học trò muội chừ, có đứa vô học nghành chăn nuôi rùi mà chưa hề ... thấy con trâu! hic

    Trả lờiXóa
  13. Ba hy sinh , mẹ bị bắt , tôi về ở với dì , nhà dì nghèo lắm , con lại đông ( 6 đứa ) . Các chú về đưa tui ra cứ rồi ra Bắc , trên đường ra Bắc tụi tui có khoảng chục đứa , 1 chú giao liên đi trước , 1 chú đi sau , tụi tui cứ theo hiệu lệnh mà mần , chú hô : CHẠY là cắm đầu chạy , hô : NẰM , là nằm bẹp , nhắm mắt , hô : BÒ , là bò ...cứ vậy , dzui như chơi trò chơi , đâu đã biết sợ là gì . Ra Bắc tui mới được ăn no , ngủ kĩ , được mang giày dép , được học những chữ đầu tiên , lúc đó , tui 12 tuổi và trở thành HSMN . Khát vọng THỐNG NHẤT là nỗi nhớ Ba , Mẹ tràn ngập

    Trả lờiXóa
  14. Lớn tuổi rồi mà kể lại những chuyện thời thơ ấu, các bạn nữ thế nào cũng có người rưng rưng cho coi. Nghe MF kể chuyện, đã gặp pa pa bạn, mong cụ luôn khỏe. Có giờ chị khó đưa cụ đi chơi xa bạn hè.
    Bữa trước từ Q.Bình đi Huế là qua cái thị tứ nào ấy, vì tụi tui bị đuổi qua đường Tr.Sơn, không được đi Q.lộ 1 tới cầu H.Lương và sông B.Hải là một phần trong tua đã đặt. Chắc là do chương trình này.
    ĐN.

    Trả lờiXóa
  15. ĐN gặp Ba MF hồi nào vậy? Hôm rồi cùng anh HT và Lixeta bọn này cũng gặp ba MF, muốn ngồi nói chuyện với bác mà không được vì các cuộc hẹn luôn bị muộn.

    Trả lờiXóa
  16. Hôm đó KV và Lixeta muốn đàm đạo với ông cụ nhà Q.MF về chiến dịch giải phóng Huế. Còn tôi không có chiến tích thì xin nhận... đồng hương :-)

    Trả lờiXóa
  17. Tui gặp bữa đầu năm, MF đưa ba vào chơi SG.
    ĐN.

    Trả lờiXóa
  18. Các bác còn cha kể cũng sướng thật,có chỗ để định hướng cuộc đời và nhất là quan hệ "nhất thân nhì thế" của ta.Mìn ngơ ngơ khi chọn trường vào đại học rồi ra trường bị đẩy lên tới rừng xanh núi đỏ.Giờ nghĩ lại còn hận vì ngu và lý tưởng quá "đâu cần thanh niên có việc gì khó có thanh niên".

    Trả lờiXóa
  19. @ĐN: Cả nhà đại ca về lại SG rùi à? Muội nhắn tin hỏi thăm mà ko thấy đại ca nói gì, sau mở máy hóa ra tin nhắn bị treo! Mấy ngày ni muội ko thể nào nhắn tin được!
    @KV&HT: Hôm ấy ba muội mới đi viện về, người yếu quá nên không tiếp các cựu binh được, cụ cứ tiếc mãi, cụ sống đa cảm, thương lính tráng, nghe "các cháu HSMN và trường Trỗi" đến là mừng! Lần trước anh KV đến Huế chưa gặp, nhưng cụ đã nghe chuyện anh về thăm lại chiến trường xưa rồi (MF là một đứa con ngoan, đi đâu về báo cáo PH rõ ràng, he he). Tối hôm đó MF đọc trang QSVN chỗ các anh luận về chuyện ngày giải phóng Huế, ông cụ rất tâm đắc, nhất là nghe đoạn đại ca Lixeta bình về Trung đoàn 6!
    @HT: He, một đồng hương ấn tượng đó, ba muội nói từng gặp bác Nguyễn Hữu Mai rùi, "nhưng anh ấy không trưởng thành ở quê hương!"
    @Quế Lâm: Quả là MF may mắn hơn vô số Quế, khi nước nhà thống nhất ba mẹ còn lại, như người Quảng Trị hay nói về ba MF: "hột gạo còn trên sàng"... Suốt những năm ở trường HSMN MF chẳng bít ba mẹ còn hay mất!
    Zưng mà, hic, Quế có đứa nèo bít "nhất thân nhì thế" đâu, dẫu nhìu đứa ba mẹ có công với nước như trời!
    Q.MF

    Trả lờiXóa
  20. "... tiếng ba trong gió ngàn vọng về : đừng đánh c..o..n " , nghe thương quá

    Trả lờiXóa
  21. Đọc câu chuyện của các anh chị, các bạn thời ấy mình cảm động quá, vẫn được nghe nói nhưng cụ thể từng mảnh đời thì nơi đây mới thấy rõ hơn, sinh động hơn (zì là người thật ziệc thật mà)...muốn được đọc thật nhiều...như thế nữa để chúng ta không thể nào quên...!!!

    Trả lờiXóa
  22. Phụ Huynh mới báo tin ông Kinh, người MF kể trong câu chuyện, đã được truy tặng là ANH HÙNG CÁC LỰC LƯỢNG VŨ TRANG NHÂN DÂN, ba MF mừng vô cùng!
    Trong bản đề nghị, Người đã viết về ông Kinh như sau: Đồng chí Võ Duy Kinh là một cán bộ hết lòng với Dân với Đảng với ngành giao bưu. Đồng chí sớm được vào Đảng, trải qua kháng chiến chống Pháp lại tiếp tục phục vụ trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, đặc biệt là giai đoạn đồng chí Kinh đảm nhiệm chặng đường giao thông từ Ba Lòng về đến Trấm, một đoạn đường không có dân, chỉ rừng núi và sông ngòi hiểm trở, thám báo địch và cọp beo luôn rình rập. Thế nhưng đồng chí Kinh đã mấy năm liền một mình một súng, một chiếc hầm bí mật, thực hiện “đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng” để bảo vệ hành lang. Những năm khó khăn nhất của Tỉnh thì đoạn đường này cũng là huyết mạch giao thông quan trọng nhất, lãnh đạo của Tỉnh đi ra Bắc thông suốt cũng nhờ con đường đó, thông tin thông suốt từ cấp trên xuống cấp dưới cũng từ đường dây đó, muốn chuyển phong trào từ yếu sang mạnh cũng phải có con đường ấy cho cán bộ, bộ đội lên xuống, qua lại thực hiện nhiệm vụ, mọi thư từ, công văn đều phải qua con đường này! Đồng chí Kinh đã anh dũng một mình lo ăn lo uống, lo đau ốm bệnh tật, chống chọi với rừng sâu nước độc, chống lại với thám báo, cọp beo, chịu đựng gian khổ bao nhiêu năm để làm tròn những chiến công khó ai sánh được.
    Thấy phụ huynh mừng cho đồng chí của mình mà MF vui theo, ba MF còn sống, còn minh mẫn là nhiều quần chúng cách mạng còn nhờ, bao năm nay ông miệt mài lên xuống phường không quản nắng mưa, giờ giấc để chứng nhận cho những người đã thực sự góp mồ hôi nước mắt, xương máu cho 2 cuộc kháng chiến thành công!
    Q.MF

    Trả lờiXóa
  23. Chúc mừng ông cụ thỏa tâm nguyện người CM già. Chúc mừng Q.MF ở bên cạnh giúp được cha làm những việc này.

    Trả lờiXóa
  24. Ôi đó là những người cộng sản chân chính ,họ chiến đấu hy sinh là mong có ngày mai tươi đẹp trong đó có con cái họ,vậy thôi.

    Trả lờiXóa
  25. MF có ông BỐ tuyệt vời!

    Trả lờiXóa
  26. MF đi QL mấy ngày, bên í không cách gì mở được blog. Hôm nay về nhà mới đọc được còm của mọi người. "Nặc danh" nói rất chí lí: "họ chiến đấu hy sinh là mong có ngày mai tươi đẹp trong đó có con cái họ, vậy thôi"
    Q.MF

    Trả lờiXóa
  27. Q.MF đã về nhà rồi à, kể chuyện chuyến đi cho mọi người nghe với. Bên Trỗi chỉ có sếp lớn đi nên không mong gì. Hôm rồi có điện cho K6LS mới biết có vưỡng mắc chút ít ở của khẩu may mọi việc đều ổn.

    Trả lờiXóa
  28. HCQuang-Trỗi K409:48:00 17 thg 5, 2010

    Xin chúc mừng vì ông cụ được truy tặng Anh hùng các lực lượng vũ trang nhân dân.
    Góp ý: (nếu được) các Quế có ních-nêm là "Quế lâm" có lẽ nên thêm vào chữ "Quế lâm" một vài chữ nữa, để anh em Trỗi biết mà ... "cư xử", ví dụ (chỉ ví dụ thôi) như "NH.Quế", hay "Quế.MF" chẳng hạn.

    Trả lờiXóa
  29. Bác HCQ: Anh hùng là người khác, PH QuếMF là người chứng nhận và giúp cho hôm nay thấy được công lao của bác ấy đã đóng góp cho đất nước.

    Trả lờiXóa
  30. @Viet: Dạ muội về rùi, có vài chiện muốn viết mà để muội tranh thủ thời gian chút đã, đi thế này muội bỏ bê nhìu việc quá nên phải cố bù đắp lại.
    @HCQuang: Người ANH HÙNG đó thực sự là một "anh hùng áo vải", giản dị như đôi dép cao su chỉ có quai xỏ ngón mà muội đã tả trong bài, to lớn sừng sững như Từ Hải nhưng hiền lành chất phác, ai ai cũng thương mến, hình ảnh bác í in rất sâu trong tâm trí MF khi mới lên rừng!
    Q.MF

    Trả lờiXóa

Mời bạn cho nhận xét của mình đối với bài viết. Nhận xét của bạn là đóng góp lớn lao cho ngôi nhà chung của chúng ta.

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]