Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016

"KỲ" TÍCH

Tôi với T.H về k25 vtbk cùng một ngày. 26/3 năm 84 thế kỷ truớc trường ĐHBKHN tổ chức hội thao. Thấy hai anh khóa trên xuống mấy đứa em cùng lớp mừng lắm, ít ra thì cũng có hai anh thủ lãnh rồi, khỏi sợ bị bắt nạt. Mấy đứa thảo luận khóa mình tham gia thi môn gì đây. Tôi giơ tay bảo anh đăng ký thi nhảy cao. Trố mắt hết, thì cứ đăng ký bừa đi, được thì được không được thì cũng lấy tinh thần, tôi quăng bom. Phải nói thêm k25 vt là khóa ít người nhất, nên về thể dục thể thao động đến là hãi thôi rồi. Tôi đăng kí xong, đứa em lớp phó thở phào coi như xong nhiệm vụ.
Đêm trước ngày hội thao, trời trở gió mùa đông bắc, lật đật mở lọ thuốc hen làm hai viên cho chắc, tôi bị hen mà. À, nói đến thuốc hen, thôi thì kể tí về thằng T.H: Học với nhau được vài tháng nó thấy tôi thi thoảng lại bỏ một viên vào mồm nuốt khan khỏi cần nước, lạ nó hỏi, mày bị gì mà cứ uống thuốc khan vậy, tôi trình bày bệnh án cho nó nghe, nó gật gật ra chiều hiểu biết. Một hôm đang ngồi học trong lớp, tôi lấy lọ thuốc ra khoe, hôm qua tao mới đi khám được phát (người hen có thuốc là quí lắm), mân mê tôi thả lời thầm thì, mày làm thử viên không cho biết mùi hen với tao. Lưỡng lự chút T.H gật, thử thì thử kinh gì, tôi liền đưa viên thuốc cho nó bảo nuốt luôn đi, ực, nó cũng nuốt khan như tôi. Ba chục phút sau, T.H bắt đầu nôn nao, òe ọe vẻ khó ở, dậm dật trong người, miệng há ra hít hít. Chết cha, chuyện gì vậy.
Ngay bữa trưa đó T.H bỏ cơm, khó chịu trong người quá nó không măm được, chỉ ngồi uống nước để chống chọi, tôi được bữa no hơn bình thường nhưng ân hận vì xui dại bạn. Cứ tưởng người bình thường uống vào thì không sao. Nó chốt, từ nay chừa, chả thuốc thang gì hết. Tôi cũng có bài học, đừng có mà ẩu, thuốc đấy, không đùa được đâu.
Quay lại hội thao nhé, sáng ngày hội tôi đang nằm còng queo trên giường thì thằng em lớp phó hớt hải chạy về, anh Hùng ơi anh Hùng sắp tới giờ thi đấu rồi mà anh chưa ra sân à. Tôi giật mình cái bộp, í quên, ngáp rồi lồm cồm bò dậy đóng quần áo cùng T.H ra sân thi đấu, lát về đánh răng sau, kệ.
Mò ra khu nhảy cao, mức đăng ký đầu là 1m35, tôi bỏ, đăng luôn 1m40 cho máu (tự tin mà). Đến lượt tôi vào nhảy, vẫn mặc quần dài xắn móng lợn, bị không dám khoe đùi, ngại quá đi, phải đến lần 2 mới vọt qua xà. Thở phào, mười mấy chiến tướng sau mức này còn lại sáu, bảy chú gì đấy. Mức 1m45, hít hơi thật mạnh lấy đà chuẩn tôi vọt phát qua ngay lượt đầu, í dà, sướng tê (kỷ lục bản thân chỉ 1m43 thôi, khà khà). Còn lại bốn chú qua mức này. Độ cao lại tăng lên 1m50, giờ thì khó đây. Cố lắm, nhưng tôi, sau ba lần nhảy xà đều rớt. Thôi xong, rủ T.H, về mày.
Bốn giờ chiều thằng em lớp phó hớn hở quay về, nó đưa tôi phong bì nói anh trúng giải ba nhảy cao này, chúc mừng anh, tôi ớ người không tin. Nó giải thích, có hai người qua 1m50, anh hơn ông thứ tư vì thành tích qua xà lần thứ nhất ở 1m45. Cầm phong bì, phấp phới trong bụng, tôi giật T.H ra quán phở ngay, mở ra có 15 đồng. Hai bát phở được vét đến cọng hành cuối cùng. Còn 5 đồng bạc, hai thằng ghé vào làng nổ (làng bỏng ngô) gần trường làm hai bịch to vật về cho mấy đứa nội trú k25 đập phá tưng bừng... nhòe nhé.
Chưa hết, cho tôi à ơi thêm miếng. Tôi cứ âm ỉ sướng miết, dù gì thì mình cũng lập kỳ tích điền kinh cho khoa vô tuyến bách khoa chứ bộ. Mãi mãi mãi cho tới uất-cấp bóng đá 1994 tại Mỹ, sau trận ông Ạc giăng tin đá thắng ông Ni-giê-ni-a 3-0. Thủ quân Ạc giăng tin là ngài Maradona huyền thọai bị bắt vì tội xài đô- binh, khi báo chí thông báo ngài chơi con đô-binh là chất Êphedrin, thì tôi súyt té ngửa. Í dà dà, chất này nghe quen quen nha, à...thuốc dãn phế quản đây mà. Phim trong đầu lâu tôi được từ từ quay lại... và thành tích nhẩy cao đây rồi...
Ui chao bắt đầu ngượng nhé, hóa ra cách đây mười năm mình đã chơi đô-binh rồi, hèn chi chả tập tành gì mà vượt kỷ lục bản thân trong một nốt nhạc. Hehe, trộm nghĩ vui, không biết trường bk biết được họ có hồi tố, truy thu tiền thưởng, rồi tước mất danh hiệu không, đỏ lưng một lúc đấy. Quả là "KỲ" TÍCH phải không người ơi. Xin cảm ơn ngài Maradona, nhờ ngài mà tôi mới biết thuốc hen là đô-binh. Chiện ba mươi năm rồi, giờ mới kể...

Xuân Hùng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn cho nhận xét của mình đối với bài viết. Nhận xét của bạn là đóng góp lớn lao cho ngôi nhà chung của chúng ta.

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]