Đỗ Hà Bắc, Lớp 7B (1971
– 1972)
Kỳ 1:
Đà
Nẵng, tháng 6 năm 2007, từ cuộc điện thoại
với người không hề quen biết…
Đang chuẩn bị chương trình “40 năm
thành lập Khu GDHSMN Quế Lâm, Trung Quốc”, tôi nhận được một cú điện thoại lạ.
Đầu bên kia tự giới thiệu đang ở Quảng Ninh, nghe nói HSMN Quế Lâm TQ gặp mặt tại
Đà Nẵng (Chẳng là số điện thoại của tôi trong BTC được đăng trên báo). Anh ở Quảng
Ninh cho biết vừa đi bốc mộ người nhà ở QL về, thấy còn rất nhiều mộ của HSMN.
Anh nói: “Trông hoang lắm, lạnh lẽo lắm”. Tôi giật mình. Xưa nay nói về thời
thơ ấu ở Quế Lâm chỉ nói chuyện vui, nghịch nghợm chứ có bao giờ nói đến mồ mả.
Ngay lập tức hiện về các câu chuyện của hơn 40 năm trước mà tôi vẫn còn nhớ.
Anh Hùng, ở cấp 2, trường cũ, chết đuối. Thằng Sơn, sau mình một năm, vừa sang
trường mới, chạy chơi trên giàn gỗ nhà phơi, rơi, chấn thương, chết. Bác sĩ Sử
A, tự tử, chết. Hình như có đứa bị chết vì viêm màng não nữa. Tôi ngẫm nghĩ… Ai chẳng có cha mẹ. Sao giờ này
họ còn ở bên ấy? À…! Cha mẹ đi Nam (hoặc
đang ở miền Nam) thì mới vào trường HSMN. Ở miền Nam… Chiến tranh… Chả nhẽ… các
Cụ cùng “đi” cả? Một cảm giác thật đau xót. Rồi tự nhiên … nước mắt trào ra…, cố
ngăn lại vẫn cứ tiếp tục trào ra, mặc dù tôi không hề khóc.
Tôi đem câu chuyện trên nói với BTC
và các bạn. Do bận rộn cho “40 năm”, những ngày vui trong không khí đoàn tụ, rồi
mỗi người một phương. Câu chuyện tạm lắng lại.
Một
năm sau, tháng 7/2008:
Thầy Từ tổ chức một đoàn 142 thầy cô
và các bạn toàn quốc về thăm Quế Lâm. Câu chuyện về những ngôi mộ lạnh lẽo nơi
đất khách quê người được nhắc lại song chính tôi cũng không biết bắt đầu từ
đâu…
Năm
tháng trôi qua.
Một nỗi canh cánh trong lòng…Như một món
nợ với Bạn và với những người đã khuất nơi chiến trường. Và cũng vì một chút hy
vọng tìm được người thân (bà con) để các bạn được trở về quê, không bị lãng
quên bởi chính người thân của mình và không phải chịu cảnh lạnh lẽo, đơn độc
nơi miền đất lạ.
ĐHB nói ít làm nhiều .Thật cảm ơn bạn đã có suy nghĩ và hành động chí tình với bạn bè không may của chúng ta.
Trả lờiXóa