Tôi lại lặng lẽ, một mình ngồi trong
trong đêm, không điện, trăng cũng không sáng, trời lại mưa. Mưa nhiều lắm,
những hạt mưa mùa thu không còn xanh nữa, uể oải rơi lười nhác. Ngọn nến khêu
mấy lần vẫn leo lắt hắt từng quầng sáng theo từng giọt mưa lạnh phả vào da diết
biết là thu đã chuyển già. Chén rượu trong tay không làm tôi ấm thêm mà càng
thấy lạnh. Cái lạnh của trời đất chuyển mùa thì ít, cái lạnh về người, về đời
thì nhiều. Có lẽ tôi ngấm lạnh rồi, cảm hàn mất. Người ta cảm hàn trời đất còn
có thuốc chữa: một nồi nước xông, một bát cháo tía tô, vài viên thuốc cảm... thế
là xong, là khỏi, lại ngồi viết và uống rượu... Còn cảm hàn người... biết uống
thuốc gì đây?
Tôi chợt nhớ đến em, người tôi không
quen. Khuôn mặt em tôi không biết. Tên của em tôi cũng chẳng hay. Vậy mà sao
tôi lại nhớ em đến nao lòng đêm nay? Tôi chỉ biết em qua hương cà phê thơm đắng
cứt chồn, qua cánh hoa mơ, hoa mận trắng nở tròn xòe che nghiêng khuôn mặt. Tôi
chỉ biết em qua một chiều về đổ sáu câu vọng cổ để mênh mang nước nổi dòng sông.
Mái tóc em bay thơm thơm hương trăng chín tháng mười. Mùi sầu riêng ngọt treo
ngang phiên chợ nổi. Và những đêm em rót rượu chăm chồng.
Tôi đã xem những tấm ảnh của em: Hoa cà
phê nở bung trắng lắm, con suối giữa núi rừng vẫn còn thác đổ như xưa; dòng
sông Hậu mênh mang gió thổi, cầu bắc sông rồi Cần Thơ vắng bóng những chuyến
phà qua; đào Sa Pa nở sương phủ trắng , tóc em vương giọt nắng ban mai, phiên
chợ tình em đứng cầm ô, ai thổi khèn vòng quanh em đó. Những bức tranh em, tôi
biết em vui lắm, hạnh phúc có mùa như trái chín trên cây, em có rụng xin đậu
vào tôi nhé .
Nhưng người không quen ơi sao không gửi
tôi một chút rượu cần, một câu vọng cổ đổ giữa chiều sông nước, một điệu khèn
phiên chợ simacai ... cho tôi say, đỡ thèm một cơn gió lạnh phương trời xa.
Người không quen ơi sao giữa độ thu về, tôi không có nắng mật ong thơm , Heo
may mùa này xơ xác quá, ngủ rồi, không buồn rung nhẹ rải miền quê. Cái lạnh quê
nghèo tôi lại càng thêm nhớ. Em nhé, người không quen ơi, cho tôi mượn vòng tay
em êm ái.
Người không quen ơi, em có ra Hà Nội thủ
đô mình yêu dấu một nghìn năm, Đừng mải vui mà em quên tôi nhé, hãy về hộ tôi thăm
lại một Hà Nội dấu yêu xưa. Hà Nội xưa, dáng phố cong cong như khuôn hình thiếu
nữ tháng giêng, tháng mười về lại vui thơm cốm mới. Hà Nội xưa tầu điện vẫn
lenh keng, vòng xe đạp quay, thấp thoáng ai cười, phố nhỏ thì thầm vọng những tiếng
rao đêm. Hà Nội xưa, khi hoa sữa trở mình, tiếng đàn đêm ngọt ngào xao động
trải rộng dài lăn tăn mặt nước Hồ Tây. Hà Nội xưa khi Xuân về từng cơn rét ngọt
rung rinh cành dào, cành quất chợ hoa, em tung tăng phất phơ đôi bím tóc, tà áo
nghiêng nghiêng đùa nghịch cùng gió xuân...Hà Nội bây giờ rộng lớn
vô cùng, cuộc sống vội hơn, con người cũng vội, nét hào hoa thanh lịch
có phai? Người không quen có về Hà Nội chơi vui nhé, nhớ tìm và sống cho tôi
một góc khuất phố xưa.
Chủ nhật vừa rồi, người không quen, em có
lên miền cao nguyên thơ mộng hỏi thử cho tôi thông có còn xanh reo trong gió,
Hồ Xuân Hương nước trong hay đục, thác Cam ly có còn réo rắt chuyện tình xưa,
có ghé đồi Cù, Đồi thông hai mộ nhớ tìm ngồi một chỗ gốc thông đôi, Thung lũng
tình yêu mỗi chiều về cỏ dập dìu lướt nhẹ dạo từng đôi. Chợ hoa đêm có còn nhộn
nhịp và con đường em có đạp xe đôi. Sương có rơi đêm, ngày có mưa bất chợt để
không đâu có Đà lạt một nét yêu riêng. Kìa
em, tiếng chuông chùa vang vọng, người không quen có nghe thấy ấm lòng không?
Người không quen ơi có xuống miền Tây, hãy
về nhé Cần Thơ, ghé thăm mỗi miệt vườn, hái bưởi năm roi, nướng cá giữa đồng,
nằm để thuyền trôi ngắm vườn cây trĩu quả và lắng nghe cá lao xao tranh từng quả
chín rụng ven bờ. Buổi sớm mai lại xuôi dọc Tiền Giang, em ghé thăm chợ nổi Cái
Bè, nghe ngọt tiếng chào bồng bềnh những thuyền quả trên sông, rung rinh nụ
cười khăn rằn vắt xéo ngang và niềm vui ăm ắp những khoang thuyền. Đêm em nhé,
hãy ra cùng ai đấy, theo thuyền trôi dòng nước sông Hương ngắm Tràng Tiền cầu điện
đổi màu những nhịp lung linh, say người con gái Huế, mơn man tay đàn, giọng ca
ngọt lịm mới xao xuyến làm sao: những điệu Nam
ai, Nam
bình, những Lý giao duyên, Mười thương... Em có nghe có nhớ những chuyện ngày
xưa…
Miền đất xa ấy, đêm nay người không quen
ơi có ngủ, Hãy dậy nhé, uống với tôi
chén rượu này, khỏa lấp đi những bồng bềnh kỷ niệm. Người không quen nhé, tôi
tựa đầu vào câu thơ em ngủ, đắp lên mình chút sương mỏng miền quê xa. Dù không
biết tôi, em vẫn ru tôi ngủ nhé, đôi mắt em tôi vẫn nhớ lắm, như in, bài thơ ấy
người không quen có nhớ...
Người không quen ơi, dù có xa lắc xa lơ,
xin đừng quên tôi người em cũng chẳng biết, chẳng quen. Em ngủ ngon nhé và xin
đừng mộng mị. Cứ mỉm cười như thế đón tôi vào ôm trong những giấc mơ em!
Quá hay. Cảm xúc phiêu đến đỉnh, lãng mạn, nhiều ý nghĩa. Đọc như thấy mình ở đó.
Trả lờiXóaBạn dùng phương pháp ẩn dụ hay đấy ... Nhưng cảm xúc cứ thấy chưa đã lắm . Ví như uống 2 ly là xỉn thì uống tới 3 ly mà vẫn còn muốn tiếp . Hay tại phong độ " nhậu " tự nhiên ... khác thường ???
Trả lờiXóa"Tôi chỉ biết em qua hương cà phê thơm đắng cứt chồn"! Văn hay, nhưng hay tới cỡ này thì chỉ có thể là văn...Quế?
Trả lờiXóa12ly7
Cam on ban Luan . Nha van que lam
Trả lờiXóaBài này mình viết trước khi gặp Bantbe sau chuyến đi xuyên Việt vào tận miền Tây Nam bộ với hy vọng tìm được một ai đấy từng học ở Quế. Song không gặp ai nên mỗi người gặp mình đếu có cảm giác như vừa gần gũi thân quên lại như vừa xa lạ. Hình ảnh mình ấn tượng nhất đó là một chiều muộn trên sông Hậu, trên chiếc thuyền một người vợ trẻ ngồi rót rượu cho chồng nhậu còn mình chỉ ngồi không, hay một đêm ở Đà Lạt đi uống cà phê thấy thơm ngon mới hỏi tay chủ quán, hắn bảo thứ cà phê này hiếm bởi đấy là cà phê mà con chồn ăn rồi thải ra ngoài, người ta nhặt lấy hạt rửa sạch, sấy khô, rang mới tạo được hương vị riêng như vậy, không biết thật hay hắn xạo nhưng mình cứ ấn tượng với thứ cà phê cứt chồn đó...Viết bài này mình chỉ muốn gửi tất cả tình cảm yêu thương nhất tới mỗi miền đất, con người miền Nam yêu thương nơi những người bạn Quế của mình đang sống mà thôi!
Trả lờiXóaĐọc văn cũng thấy là viết theo giấc mơ. Con người ta tỉnh có khi là đang mơ mà mơ có khi lại là tỉnh :)
Trả lờiXóaCà phê chồn là có thật, nhưng bây giờ người ta đi theo hướng vi sinh, nuôi cấy men để phân hủy hạt cà phê. Cũng có người nuôi đàn chồn để lấy cà phê theo cách truyền thống, chắc sản phẩm là "cà phê cứt chồn sạch" :)
Có thế chứ . Đọc mà mình cứ nghi nghi hoặc hoặc . Không hỉu ông bạn mình muốn gửi gắm gì đây mà biển hồ lai láng zữ zậy . Đúng là học trò thầy Thịnh .
Trả lờiXóaCà phê Chồn Đại Thành, Đà Lạt.
Trả lờiXóaLuan la hoc tro cua thay thinh , thay chi , thay phien , thay thao vi ca 4 thay deu day van o que lam trung quoc
Trả lờiXóaLuân ơi, bạn viết hay như thế này mà sao ngày xưa bạn không chịu tham gia ban biên tập báo tường của lớp 7c nhỉ ?
Trả lờiXóaMình nhớ tết năm 1973 thi báo tường lớp mình đúng hạng 3 ( vì khối 7 chỉ có 3 lớp ) nếu có bài viết của Luân thì lớp mình chắc đứng thứ 1
Thật là may khi đó nặc danh không đưa ra ý kiến này , chứ không là Luân sẽ bị bọn 7B goánh phù mỏ .
Trả lờiXóaCảm ơn những lời động viên của các Quế. Tình thật hồi đó mình học hành chẳng giỏi gì cả chỉ giỏi chơi quậy phá thôi, phấn đấu mãi cũng chỉ lên được Tiên tiến, song may hơn một số tên là không phải ngồi lại chơi với các Quế nhỏ.
Trả lờiXóaCòn tên NH dạo này xem lắm phim chưởng Tàu hay sao mà giọng nghe mùi "Bạo lực" dữ vậy.
Sap toi 20/11 roi Chuc mung Luan
Trả lờiXóaHe he , Luân bệu ui . Chưởng tàu mà là cái gì . Học trò " truyền " nghề cho tớ đấy .
Trả lờiXóaCảm ơn Luân, bài viết hay quá
Trả lờiXóaHỏi một chút Luân này có phải là bạn gia công không.sinh miền bắc.năm 75 có phải là lớp 8, 9 gì đó, cùng thời với Phong, Phú.Nếu không phải cũng không sao, mình cũng quế, dân vượt trường sơn năm 68, 72 về nước. chúc sức khỏe và vạn sự như ý
Trả lờiXóaĐọc kĩ lại thấy đúng là LUÂN BẸO rồi,chắc gì còn nhớ mình, nhưng kệ tự giới thiệu một chút: Tên đầy đủ PHẠM ĐÀO là quế học vượt về nước 72 đi sơ tán luôn khu tràng bảng, năm 75-76 học nông nghiệp 1 hà nội.76 vào Huế hoc sư phạm hóa học.Hiện là GV trường THPT hoàng hoa thám Đà Nẵng là thân cận với Bắc bò, phong Phú, Khắc Hải( đã mất) Phú Vinh....nói sau chừng đó thôi, ở đâu đó có quế nào biết.Đỉa chỉ 137 Nguyễn Công Trứ Sơn Trà Đà Nẵng điện thoại 0908429660.Nếu vào ĐN hãy liên hệ.
Trả lờiXóaNghe Quế Phạm Đào kể tên thì thấy toàn tên cùng lớp 6B ở bên Quế với mình . Sao mình không nhớ ra Quế Phạm Đào nhỉ ? Mình ra ĐN hơi bị nhiều mà không lần gặp mặt nào có P. Đào cả .
Trả lờiXóaCùng là Ráo cả , nhân ngày 20/11 sắp tới chúng ta tự chúc mừng nhau . Tổng quản bé xin chúc mừng Quế Phạm Đào tham gia siêu thị bantbe . Mong Quế Phạm Đào góp nhiều hàng ra siêu thị . Quế Phạm Đào cho xin địa chỉ mail để MAMA ĐTQ gửi quyền đăng bài . Hẹn ngày tái ngộ .
ừ,có 2 lần họp ở ĐN thì quế này đi coi thi không tham dự còn họp dân đông triều có mặt 100% và ăn nhậu tới bến.Gmail:phamdaohht@gmail.com
Trả lờiXóa@Phạm Đào: Rất vui khi Quế nhận ra mình. Song cũng phải thú thật: Quế là dân vượt nên rất khó nhớ bởi lẽ các Quế vượt tụ tập với bọn mình trong thời gian ngắn, hai nữa là các Quế đều ngoan. mẫu mực thường được các thầy cô lấy ra làm gương để giáo huấn bọn quậy phá như mình. Quế ở ĐN thì gặp nhau dễ hơn thế nào mình cũng vào. Cùng nghề chúc mừng Quế nhân ngày của chúng mình nhé.
Trả lờiXóa"tôi chỉ biết em qua hương cà phê thơm đắng cứt chồn"-mình đọc câu ni thì cười chảy nước mắt -nghe giọng điệu biết ngay zăn Quế HSMN.
Trả lờiXóa-lại nhớ dạo học 7h (khóa 74-75),thầy Vượng dạy văn rất hay.có cách nhớ văn theo kiểu công thức như toán ấy...Có một hôm trả bài viết văn,thầy có ví von xa xôi là trong 1 bài viết văn rất bình thường bỗng xuất hiện 1 câu như 1 danh ngôn rất..hay rất triết lý...các e có thấy khập khiễng ko,ví như miếng vải nhung vá vào chiếc áo vải dâm bâu ta đang mặc .
-kể chuyện vui là chính,còn có câu ni nữa :thời gian trôi nhanh như con chuột chạy...cười và cười thôi-đừng hỉu là chế nhạo nha các Quế.