Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

NHỚ TRƯỜNG SƠN



   Hớn hở vui mừng trước thắng lợi của dân tộc,sau ngày 30.4.1975 , lũ HSMN chúng tôi còn học phổ thông được trả về gia đình nuôi dưỡng.Ai cũng náo nức cho ngày đoàn viên này.
   Ngày ra đi lặn lội bằng đôi chân,ngày về vi vu trên những chiếc xe,dù là xe tải…cũng làm cả bọn lâng lâng như bay trên mây.Qua khỏi cầu Hiền lương,con đường QL 1A rộng ra ,phẳng lì ,chạy thẳng vào Nam làm đứa nào cũng trầm trồ nhưng với thói quen “phê phán”của những người cộng sản nên”Ôi dào,tiền Mỹ đổ vào phục vụ chiến tranh mà nhưng sao trống huơ rất ít bóng cây thế?”.

   Qua Đá Nhảy ,núi Trường Sơn chạy ra tới biển;có bạn bốc phét :”Hồi đi trên Trường Sơn,đoàn của tau ra đâu đây tắm biển,đã lắm (?)’’.Nhìn dãy núi sẫm bá vai nhau như chào đón chúng tôi xuôi về Nam,tôi bỗng dậy lên ao ước được trở lại con đường ngày ấy mình lon xon ra Bắc.
    Do ở quê tôi trường rất xa nhà lại phải qua đò giang khó nhọc vào mùa mưa bão nên mẹ tôi cậy gởi tôi trọ tại nhà người quen.ở Đà Nẵng để tiếp tục theo học.Từ chỗ sống trong một môi trường bạn bè bình đẳng ,được phục vụ đầy đủ dẫu có đói một chút đến chỗ phải “nhập gia tuỳ tục” ,hàng tháng lọ mọ về mang gạo ra góp cho nhà cưu mang mình…tôi bị sốc ,nhiều tháng sau mới quen.Mà năm ấy không hiểu sao mưa ghê thật,cả tháng trời mưa như trút nước xuống phố phường.
    May sao khi vào năm học ,tôi lại gặp HTT học với tôi từ lớp 4 ngoài Bắc cũng học cùng lớp 11 ban toán.Thời gian sau lại biết TGTB học lớp 9 mà lớp tôi kết nghĩa.Đây là trường cấp 2 và cấp 3 Thái Phiên,ngoại ô thành phố Đà nẵng.Do cùng là dân HSMN nên chúng tôi quyến luyến hơn các bạn khác cũng ngoài Bắc vào.

   Bầm dập rồi cũng kết thúc năm học với bao xáo trộn.Nghỉ hè,nổi hứng lên ,tôi mới rủ TGTB về quê tôi và sau đó đi thăm lại Trường Sơn ,theo dấu con đường ngày trước chúng tôi ra Bắc.Sau khi ghé về nhà TGTB tại vùng quê Gò Nổi nổi tiếng ,hôm sau chúng tôi về nhà tôi ở Đại Lộc.Tối ấy,chúng tôi loay hoay chuẩn bị cho chuyến về rừng .Dụng cụ chuẩn bị đơn giản như mùng mền ,xẻng cá nhân US,nồi nấu cơm canh,gạo diêm và vài món thức ăn kiểu lương khô như mắm ruốc,mì chính… Cả nhà thấy tôi chuẩn bị ,tưởng là đi lao đông tại Mỹ Sơn nên không hỏi.Hồi này cả miền Nam như một Đại công  trường thủ công nên việc từ thanh niên trai trẻ đến các bác sồn sồn đi nghĩa vụ lao động là chuyện bình thường.
    Sáng hôm sau,từ mờ sáng chúng tôi đã lên đường.Từ nhà tôi đến rừng phải đi bộ mất cả buổi .Đến Đại Thạnh (Lộc sơn),vùng bán sơn địa đã trưa ,chúng tôi thử vào dân xin nước uống .Nhớ lại thời chiến tranh ,đi qua vùng giáp ranh này vào mùa khô mà khát nước thì chịu chứ xin không ai cho vì vùng này giếng khô cạn phải đi lấy nước rất xa.Giờ đây giải phóng rồi ,nhà cửa của dân nhiều hơn nên người dân rộng rãi cho uống nước thoải mái.Mà có lẽ ngày ấy vì là vùng giáp ranh người qua lại đông nên người dân trốn không giúp đỡ nỗi chăng?Hai anh em giở cơm nắm ra ăn với muối mè .Tôi cố tìm trạm dừng chân là căn hầm nổi ngày xưa chúng tôi trú lại , chờ các bạn từ Điện Bàn lên nhập đoàn ra Bắc mà không ai chỉ ra địa điểm.Nhớ những đêm chờ đợi ấy ,mấy đứa chúng tôi nằm trên võng khóc ri ri cho đến khi mệt ngủ lúc nào chẳng hay.Nhớ nhà quá ,tôi rủ cậu em họ mang ba lô chạy về nhà.Hồi ấy còn nhỏ nhưng đã ý thức sự vô kỹ luật rồi nên phải lặng lẽ theo ngõ bờ sông lên nhà lối cửa sau.
    Lúc ấy nhà tôi các chú bô đội trinh sát E53 đang trú nên vui như hội.Thấy tôi phân vân việc đi ở,có chú phỉnh:”Cháu lên núi là có xe ô tô đón,rồi mắc võng trên xe ngủ một giấc là tới miền Bắc.Lâu lâu nhớ mẹ ,lại lên xe chạy về”.Chú này tên là Tráng quê ở Hà Nam Ninh rất hoạt ngôn ,hay cõng tôi trên lưng miệng rao ”Có tiền mà để làm chi ,không mua kẹo kéo Bắc Kỳ mà ăn?”.Chiều đi tắm sông,mấy đứa cùng xóm xầm xì,ngu ngu ,có tiêu chuẩn đi mà trốn về.Nhột quá,sáng hôm sau tôi qua rủ chú em lên lại trạm từ rất sớm.Sau đó khi lên trạm đường dây giải phóng ,gặp lại cô ruột tôi và một tổ của E53 xuống núi, mặc dù rất nhớ mẹ nhưng tôi dứt khoát không quay về.
    Chúng tôi tiếp tục băng qua những đồi sim lúp xúp và nhặt ăn từng trái chà là no tròn trên những nhánh nặng lè do người đi rừng chặt mang dồn lại.Qua những bãi cỏ tranh và bói cao là chúng tôi bước vào rừng.Đường đi nhỏ hẹp lại,có những dấu chân mòn sâu xuống ở các bậc bước lên trông rất ngộ.Đã có biết bao bước chân qua đây nhưng bây giờ đã vắng lặng hẵn,chỉ còn lác đác người đi rừng kiếm củi.Qua các khe nước nhỏ là đến khu rừng thưa với nhiều cây dầu rái lá to.Mải miết đi ,thỉnh thoảng gặp người đi rừng , chúng tôi lại hỏi về hang đá khe Hoa.Tôi chỉ nhớ mang máng,nơi đây là kho gạo mà tôi đã từng gùi gạo đảm phụ lên cho giải phóng.Ở chỗ này có hang đá rộng là trạm giao liên đầu tiên mà chúng tôi ở lại .Đêm treo võng trong hang lạnh làm cả bọn loay hoay không ngủ được ,đứa khóc đứa dỗ ì xèo.Thế mà sáng ra cả bọn lại tươi tỉnh lên đường.
    Tưởng gần nhưng do đi vô định như vậy nên chúng tôi bắt đầu nản.Rừng càng vào sâu càng vắng ,thi thoảng gặp vài người đi rừng .Càng về chiều gió rừng thổi lao xao càng thêm lạnh.Tiếng chim kêu ,ẩm hưởng rừng vọng lại càng tỉnh mịch.Chúng tôi bắt đầu thấy sợ nên dừng lại bên một con suối cạn.Chúng tôi lui cui dựng lều ,nấu cơm ăn.Trời ập tối rất nhanh và chúng tôi cũng chui vào màn.Do đi cả ngày mệt nên chúng tôi lăn ra ngủ.Sáng hôm sau nghe tiếng ồn ào của dân đi rừng dừng bên suối đánh răng rửa mặt nên chúng tôi dậy.Mọi người tròn xoe mắt khi thấy chúng tôi ngủ trên doi cát dưới lòng suối.Hoá ra chúng tôi không biết ngủ dưới ấy nhỡ gặp lúc lũ ống về cuốn trôi đi như chơi.Dân đi rừng chuyên nghiệp thường chọn chỗ ngủ cao ráo chớ đâu tài tử như bọn tôi.

   Loay hoay mang lưỡi câu tay ra câu cá bên các hốc đá tới trưa chẳng được gì, ăn cơm xong là chúng tôi dọn về.Đến nhà tôi thì vừa lên đèn.Trong bữa cơm,nghe chuyện chúng tôi về thăm rừng ,cậu tôi cười :” Lâu lâu cũng có mấy ông mò về rủ tôi dẫn lên thăm rừng cho đỡ nhớ đó.”

   Hôm sau nữa tôi đưa TGTB xuống bến đò để về nhà.Kêu đò mãi không được ,thế là TGTB nhảy đại lên một chiếc ghe nhỏ dùng tay bơi qua sông.Tôi nhớ mãi bắp chân chắc nịch của hắn ,xăng xái lội ra sông bước lên ghe bắn nước tung toé.

  Lâu lâu nhìn cảnh Trường Sơn trên phim ,tôi lại nhớ về những kỹ niệm một thời niên thiếu không thể quên.

HHP

Nguồn: Blog NHẨN NHA

7 nhận xét:

  1. Chuyện của HHP dung dị mà cảm động.Là một thời có thể nào quên.Cô ra Bắc trên một chuyến tàu biển,không may gặp trận bão lớn phải đương đầu với sóng biển suốt 9 ngày đêm mới cập được bến Sầm Sơn.Có ăn thua gì với các em vượt Trường Sơn ra Bắc.Rất xúc động khi đọc trang viết của em.

    Trả lờiXóa
  2. Bài viết rất xúc động về một thời đáng nhớ

    Trả lờiXóa
  3. Đọc bài nì thấy thổn thức mà hổng bít còm gì, MF cứ liên tưởng tới những ngày ngồi võng trên lưng các chú giao liên, thả hai chân lõng thõng cỏ tranh cứa tươm máu!

    Trả lờiXóa
  4. 2 tên ni giỏi hỉ . Hồi đó vô rừng biết nấu cơm ăn nữa chớ . May sao hổng cháy rừng !

    Trả lờiXóa
  5. @ Cô Thơ,TB,MF:Có lẽ đó là quãng đời trong trẻo,vô tư và thật đẹp của cô trò chúng ta.Chạm vào những kỹ niệm nhạy cảm này ,nhiều lúc ta buồn cười vì sự vung về mắc phải và cũng vô cùng ngạc nhiên trước việc xử lý khôn ranh của những "ông cụ,bà cụ non" ấy.

    Trả lờiXóa
  6. @NH:Hồi ấy mới giải phóng mà bọn mình đã biết "phượt " rồi nhé.

    Trả lờiXóa
  7. HHP viết hay lắm, lại thêm 1 góc nhìn khác về các Quế, chuyện vượt TSon ra Bắc mình nghe mỗi người kể 1 kiểu, vui có buồn có, nguy hiểm cũng nhiều...nay lại thấy cả chuyện về lại TSon nữa chứ( nhưng mù tịt đường vì đi theo trí nhớ trẻ con...!

    Trả lờiXóa

Mời bạn cho nhận xét của mình đối với bài viết. Nhận xét của bạn là đóng góp lớn lao cho ngôi nhà chung của chúng ta.

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]