Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

CHÚNG MÌNH ĐÃ TRỞ THÀNH HSMN



Truyện thứ nhất: Cũng nhờ chiếc valy ( theo lời ba kể)

Đầu năm 1962 khi ấy ba má tôi không hợp nhau và chia tay lúc ấy họ đã có 2 đứa con rồi ( tôi và đứa em cách tôi có 1 năm thôi). Theo luật thì mỗi người sẽ nuôi 1 đứa. Tôi là chị phải theo ba còn thằng em theo má. Nhưng má tôi cứ nhất định không chịu giao tôi cho ba bởi khi ấy tôi mới hơn 2 tuổi thôi còn ba lại sẽ trở về Nam chiến đấu nên tôi trở thành sự giằng co giữa 2 người. Sau ly hôn má tôi sợ mất tôi nên đi đâu cũng mang theo tôi bên cạnh. Còn ba tôi cũng muốn có được tôi nên đã lên kế hoạch bắt cóc tôi mà má tôi không hề hay biết.

 Đó là một buổi chiều tối khi má tôi đi thi đấu bóng chuyền cho cơ quan về ( tất nhiên có cả tôi nữa) thì ba và chú tôi đã chực sẵn gần đó chờ má đưa tôi xuống trước bế tôi đi luôn khi má tôi quay lên xe lấy đồ. Khi ba và chú tôi đưa tôi lên xe đạp đi xa dần thì tôi mới biết mình phải xa má và tôi đã khóc đòi má rất nhiều. Vì trời tối còn đơn vị ba lại ở Xuân Mai nên tôi được đưa đến nhà bác tôi ở tạm qua đêm. Khi ấy tôi khóc đã mệt quá và ngủ thiếp đi rồi. Còn má tôi khi xuống xe không thấy tôi đâu hỏi mọi người mới biết ba tôi đã bế tôi đi rồi thì tất tả chạy đi tìm tôi. Má tôi đoán chắc ba tôi sẽ đưa tôi đến nhà bác tôi nên cũng đã tìm đến nhưng không thấy tôi đâu. Má đâu có ngờ ba và bác tôi đã giấu tôi vào chiếc va ly ( tất nhiên lúc đó ba tôi tránh mặt ) và bác tôi nói tôi không có ở đây. Thế là má tôi đành quay về lại cơ quan.

 Nếu không có chiếc va ly đó và tôi không ngủ thiếp đi thì má cũng mang tôi về với má thì chắc gì tôi đã trở thành HSMN nhỉ ( 2 em của tôi ở với má cũng không học ở trường Hsmn). Bức hình này chụp với ba tôi trước khi tôi vô sống trong doanh trại bộ đội của ba ở Xuân Mai




Truyện thứ hai: Ở trong doanh trại bộ đội ( theo lời ba kể)

Ngay sáng hôm sau ba đưa tôi lên thẳng doanh trại bộ đội nơi ba và các chú đang luyện tập trước khi đi B ở Xuân Mai Hà Tây. Ban ngày ba gửi tôi cho các chú anh nuôi trông dùm còn tối khi nào ba tôi đi hành quân là tôi lại được bỏ gọn vô chiếc ba lô của ba thay vì phải bỏ gạch. Ngay từ khi nhỏ tôi đã được luyện tập với ba tôi rồi đó. Bài hát mà tôi được nghe mỗi sáng là bài Vì nhân dân quên mình và Tiến bước dưới quân kỳ đã in đậm trong đầu óc non trẻ của tôi.

 Tôi hồi đó giống con búp bê lắm nên các chú bộ đội ai cũng thương tôi cả và tôi cũng nghịch phải biết nhé. Chả là khi ấy ở doanh trại đâu có nước máy để dùng mà phải dùng bể chứa nước mưa cho ăn uống và sinh hoạt luôn. Tôi nghịch cho phân vô cái lọ thuỷ tinh nhỏ rồi bỏ xuống bể nước thế là đến khi tập về ba tôi và các chú đi lấy nước về tắm giặt sao thấy nước cứ hôi hôi mà tìm xung quanh bể không thấy phân đến khi xả hết nước mới phát hiện ra và tôi bị ăn đòn chí chết. Tôi còn tật ăn cơm chậm ( 1 chén mà hơn 2 tiếng ) nên lại bị ăn đòn mặc dù ba rất thương tôi nhưng giờ giấc trong quân đội thì ngặt nghèo lắm nên cũng phải ra đòn với tôi để tôi ăn cơm thôi. Hai mông tôi lúc bấy giờ chi chít con lươn đến nỗi mỗi khi ba đưa tôi về Hà nội chơi với cô tôi là cô tôi lại kiểm tra những con lươn trên mông tôi rồi vừa khóc vừa trách ba tôi.

 Tôi đã được rèn luyện trong quân ngũ gần cả năm cho đến tháng 2 năm 1963 tôi mới vô trại nhi đồng MN ở Hải Phòng. Hình tôi chụp với ba ở Xuân Mai trước khi trở thành Hsmn




 ( còn tiếp )

Thái Hồng Vân


9 nhận xét:

  1. Cảm động quá H.V ơi, tiếp đi . Cái vali đó còn giữ không ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái vali ấy phải hỏi lại bác của Vân thôi nhưng chắc trận 12 ngày đêm ở HN thì nhà bác Vân ở Khâm Thiên nên cái vali ấy chắc sẽ ko còn nữa rồi

      Xóa
  2. Ôi,chuyện của em thật cảm động,mới hơn 2 tuổi đã sống xa má,hèn chi em lì sớm (như các bạn nói).Nhưng hầu hết HSMN đều sống thiếu ba hoặc má hoặc cả hai trong thời gian dài em ạ.Chính điều đó mà HSMN đã gắn kết nhau như trong một gia đình vậy

    Nguyễn Tấn Thành

    Trả lờiXóa
  3. Tien Sieu : thât xót thương cho Hong van Thai xa mẹ từ bé ,Tiến nhớ hồi ở trại nhi đồng MN Vân có tật mút ngón tay

    Trả lờiXóa
  4. HV ngoan - hiền mà, ko có lì đâu a Nguyễn Tấn Thành ơi. Đọc thấy thương bạn mình nhiều hơn đó Hong van Thai.
    Huỳnh Thanh Hương

    Trả lờiXóa
  5. Chúng mình trở thành Hsmn bằng nhiều cách nhỉ,chung nhau nhất là xa ba má lúc bé tý,còn nằm cũi nữa cơ Hong van Thai.Mà á cái tật khóc dai sau này nhớn lên như là hờn dỗi lâu lém...nhớ có lần bên quế bạn hờn Bui và Thanh Xuan,đang tết bím tóc cho bạn,cứ thế vùng vằng bỏ đi ra khu vực lao động,lúc ý trồng khoai lang,chạy theo làm lành miết,mãi tuần sau mới nhận được nụ cười tươi trở lại..hi..hi,giờ thành kỷ niệm,nhớ mãi

    Hương Bùi

    Trả lờiXóa
  6. Hèn chi máu CS đã ngấm đỏ đời em,phải không?

    Nguyễn Tấn Thành

    Trả lờiXóa
  7. Đừng nói máu cs mà là máu cm đúng hơn anh Nguyễn Tấn Thành ơi. Em nghĩ thế. Ngấm đến già, thẳng thắn, nghị lực và thiệt thòi. Đúng ko Hồng Vân Hong van Thai?

    Lê Huệ

    Trả lờiXóa
  8. LH, chúng ta còn may mắn hơn dân đen chịu nhiều uất ức mà không dám nói vì không có gốc CM. Nói là bị chụp mũ chông phá CQ. Mình dám chửi và mạnh miệng tố cáo vì lý lịch gốc cách mạng nó không dám còng mình chứ dân đen họ khổ lắm. Suy cho cùng đám bạn liên lạc trên fb đã thành đạt trong cuộc sống dù chiến tranh chịu nhiều thiệt thòi, nhưng phần lớn là thành đạt sống êm ả cuối đời. Có iphone và thời gian lên fb thì nhất chúng ta rồi. Họp mặt thì cũng phải có xèng, mấy bạn vậy hạnh phúc hơn mình rồi. Còn biết bao người cơm không no áo không ấm ở thời hòa bình này ? Bạn HV viết hay lắm ! Viết ngắn cũng là một nghệ thuật . Chúng ta trở thành HSMN được đọc khá nhiều nhưng chuyện của VÂN làm mình xúc động lắm !

    Trả lờiXóa

Mời bạn cho nhận xét của mình đối với bài viết. Nhận xét của bạn là đóng góp lớn lao cho ngôi nhà chung của chúng ta.

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]