Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2015

Học bạ

CỦA TÔI

   Cả quảng đời niên thiếu, tôi sống xa cha mẹ và theo học ở các trường nội trú khác nhau. Hành trang đi cùng tôi trong chặng đường ấy là một quyển học bạ ghi lại nhiều kỷ niệm. Cái kỷ niệm của tôi không phải là tôi học giỏi mà ngược lại hoàn toàn. Trong từng dòng, từng trang, từng ô kẽ với những con số và lời phê của thầy cô giáo không trang nào dòng nào làm tôi vui ! Kết quả năm học nào lời phê cũng chỉ có : " Học lực kém, hạnh kiểm yếu ", Năm tôi tiến bộ nhất thì cũng chỉ được một câu : " Có cố gắng, học lực trung bình, hạnh kiểm trung bình "    

 Đến ngày, tôi không còn học được nữa thì tôi cũng được nhà trường chiếu cố cấp cho tôi một tấm bằng tốt nghiệp loại trung bình và cho tôi về làm công tác ở một đơn vị kinh tế ( Dưới thời bao cấp ) Tôi tự biết rất rỏ thân phận của chính mình ! Từ đó, tôi đem cái đức tính cần cù của mình để bù đắp cho cái chổ thiếu thông minh vốn có từ bẩm sinh. Cái bằng chiếu cố tốt nghiệp thì tôi đã nộp cho cơ quan và phòng tổ chức cán bộ quản lý, còn cái quyển học bạ thì tôi đem chôn giấu ở một nơi vô cùng kín đáo hơn chôn giấu báu vật. 
  Qua quá trình làm viêc cần mẫn, tôi được thượng cấp thương tưởng quan tâm và lại được chiếu cố ! Năm ấy tôi được cân nhắc đề bạt làm giám đốc của một xí nghiệp có chừng một trăm công nhân. Từ ngày tôi làm giám đốc thì cái đức tính thiếu khiêm tốn của tôi lại bùng phát trổi dậy... Ngoài giờ làm việc buổi chiều thì anh em trong cơ quan dị nể hay mời tôi đi nhậu. Có hôm nhậu xong về đến nhà là tôi đã tửng từng tưng. và từ ngày đó trở về sau, tôi chẳng hề quan tâm đến việc học hành của các con của tôi nữa. Trong các bữa cơm tối của gia đình, tôi thường lên mặt với vợ con : 
    - Mẹ mầy và mấy đứa biết không, thời đi học ba mầy học nhất nhì có tiếng ở trường đấy ! Từ thầy cô bộ môn cho đến thầy cô chủ nhiệm không còn lời để khen, thậm chí hiệu trưởng nhà trường còn đến tận lớp để trao phần thưởng cho ba đó.
Thi thoảng thằng con đầu của tôi nói xôm vào mấy câu :
   - Hèn chi ngày nay ba được làm ông giám đốc là phải !
  Năm ấy, vào một ngày cận tết nguyên đán cũng là ngày cuối học kỳ một, tôi đi nhậu với mấy anh em trong cơ quan về.Men rượu bia làm cho tôi xỉn quá rồi, tôi bước vào phòng làm việc của mình tại nhà để nghỉ.Bổng nhiên tôi thấy trên bàn làm việc của tôi có một quyển học bạ nằm chèm bẻm ở đó. Tôi vội vội vàng vàng mở ra xem trong lúc men rượu bia còn đang choáng váng; đọc chữ đươc, chữ mất,  không còn tin vào mắt mình. Nào là trong giờ học nhảy cửa sổ trốn lớp đi chơi;ngủ gà, ngủ gật trong giờ giảng bài, kiểm tra không thuộc bài v.v... và v.v... Thấy vậy tôi nổi cơn thịnh nộ điên cả người, tôi đứng phắt dậy gọi thằng con và lôi đầu nó vào phòng nện ngay cho nó một trận bán sống bán chết.Tôi càng đánh nó càng im cho đến khi tôi thấm mệt không đánh nỗi nữa mới thôi. Lúc này thì men rượu bia trong người của tôi cũng tan dần gần hết. Thằng con của tôi khóc tức  tưởi,  đến cạnh tôi quỳ xuống và nói :
- Thưa ba ! quyển sổ học bạ đó là của ba chứ đâu phải là học bạ của con !
Trời ơi !... lúc này  tôi đứng lặng như trời trồng , gượng gạo chuyển qua trạng thái ứng phó  với con :
 - Từ hồi đến giờ ba đánh con về tội gì con biết không ? 
 - Ba đánh con không phải cái tội con học dốt mà ba đánh con về cái tội giấy tờ tuyệt mật của ba, ba đã cất giấu rất kỹ sao con lại lục lọi để làm gì ?
-----------------------------------------------------------------------------
Bạn đọc biết không, từ cái ngày tôi đánh thằng con đầu của mình đến giờ, tôi lại mang theo trong tâm hồn mình một nổi ân hận không thể nào phai. Một phút hồ đồ ngàn năm ân hận, cũng từ đó mà tôi trở thành người hiền, vì tôi biết cái lỗi của mình không còn cơ hội để chuộc lỗi.