Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

NHỚ VÀ QUÊN:SUÝT TRỞ THÀNH"DŨNG SĨ DIỆT MỸ"

Bác Hồ với Dũng sĩ miền Nam 1968.


Cả tuần qua ,cư dân mạng rộ lên “Chuyện đời cô Lượm” được diễn trên VTV1 cuả nhà đài qua chuyên mục khá nổi tiếng “Người xây tổ ấm”.Một số báo ăn theo còn làm các bài phỏng vấn ì xèo, nói rằng chồng cô không biết chút gì hết chuyện này ,rằng ba mẹ ruột cô rất xấu hổ …đến muốn tự tử .Làm gì có chuyện cha mẹ nào mần quá đến vậy với con mình?Đúng là cánh“nhà báo nói thêm” rồi.
Cô Trần Thị Thùy Dương này đang sống ở Thuận an (Huế) ,học đến cấp 3 rồi chớ không thất học như cô Lượm ,cũng có con nhỏ bị tim bẩm sinh nên nhà rất túng thiếu dù chồng làm thợ hồ còn vợ bán tạp hóa nhì nhằng.Cô rất ân hận vì sự dại dột của mình,ngàn lần xin lỗi khán giả cũng như những người đã giúp đỡ mình tiền bạc và hứa sẵn sàng hoàn trả cho các ân nhân này.Khi nhiều tờ báo lên tiếng phê phán và nhà đài cực lực chì chiết ,cô kể: “Họ nói chương trình đã lên sẵn hết rồi, không thể bỏ được, em phải cố gắng ra. Em rơi vào thế hoàn toàn bị động và suy nghĩ nông cạn nên mới đi…”.Thế là nhà đài hời hợt,áp đặt,dụ cô này vào cuộc…chơi ;rồi khi hỏng việc lại quay sang cong cớn, đổ lỗi hết cho người ta để bỏ chạy.
Bỗng nhớ đến chuyện chút xíu nữa mình trở thành “Dũng sĩ diệt Mỹ” mà toát mồ hôi.
Ngày 6/4/1968 ,tôi bắt đầu lội bộ vượt Trường sơn ra Bắc,ngược với những đoàn quân trùng điệp vào Nam.Thường mọi người đi bộ khoảng 3 tháng đến nơi nhưng tôi mãi ngày 3/9 mới tới Hà nội ,lại tiếc không được thấy Bác ngày lễ Quốc khánh năm đó có Người trên lễ đài.Cậu em chú bác ruột và các bạn cùng đoàn 8 người với tôi cứ tưởng tôi đai (die) rồi.Lý do là tôi bị sốt rét nên rớt lại từ trạm 7 đường dây Giải phóng.Sau đó vì đi một mình không gia nhập với đoàn nào dù HSMN hay đoàn thương binh nên tự do ,thích trạm nào thì ở lại trạm đó.Có khi như trạm 32 đường dây XHCN (trạm có 2 chú ngựa rất đẹp) ,tôi ở lại hơn nửa tháng.Trạm này xây dựng khá hoành tráng trên bãi bằng rất rộng,có cả hồ ngăn từ đoạn suối để nuôi cá ra câu được.Hàng ngày tôi còn được các chú anh nuôi dẫn đi hái rau ,bắt ốc đá…rồi tối được ngủ chung với chú trạm trưởng nên dùng dằng chẳng muốn đi.
Trạm 38 XHCN,tôi ở lại cũng khá lâu vì một “nhiệm vụ chính trị” bất ngờ được giao.Trạm này có khu khách nghỉ quân rất rộng ,rừng thóang đãng ,cây mọc thẳng đẹp như trồng .Thường thì khách đi ít sẽ nghỉ trong nhà nứa còn đoàn quân vào đông phải treo võng ngủ ngoài này.
Lúc tôi đến ,trạm là chỗ tập trung những anh bộ đội “B quay”.Các anh phần lớn chỉ 17-18 tuổi thôi ,trẻ măng và vẫn vui nhộn trong bất cứ hoàn cảnh nào.Có lẽ chịu không nỗi cảnh cực khổ khi căng ra hành quân hàng tháng trời với ba lô nặng trên vai nên các chàng học sinh này muốn quay về hậu phương với mẹ đây ? Với hằng hà trạm trên đường dây 559 bủa vây nên khi có lệnh là họ bị mời lại và đưa ngay về đây.
Ở đây ,họ được học chính trị về truyền thống chống ngoại xâm của dân tộc,tình hình nhiệm vụ cách mạng,tin ta thắng địch thua,gương thanh niên dũng cảm giết giặc…Tối đến còn xem phim hoặc văn công như hội.
Một bữa từ rừng về,tôi được chú trạm trưởng kêu vào phòng .Ở đây đã có một chú đeo xắc cốt đen chờ đợi ,được giới thiệu là chú chính trị viên phụ trách lớp học.Chú vào ngay việc của cấp trên là muốn tôi có buổi kể chuyện tham gia đánh Mỹ trước toàn thể bộ đội đang học chính trị ngoài trạm khách.Thế là chú quán triệt ngay mục đích ý nghĩa công việc và nhanh chóng lập dàn ý chi tiết cho công việc tôi phải làm.
Chú hỏi hoàn cảnh gia đình rồi những công việc tôi làm như mang cơm ra hầm bí mật,chạy báo tin Mỹ đến đầu làng cho du kích xóm trên,chuyện gài chông lượm đạn...mà bất cứ thiếu nhi nào thời đó ở MN đều làm hết.Chú gật đầu ,quả quyết:"Cháu sẽ là dũng sĩ diệt Mỹ".Tôi nói cháu chưa diệt được tên Mỹ nào cả.Chú động viên ,không cần không cần,cứ làm theo chú hướng dẫn là được.Sau đó chú hí húi viết kín trên mấy trang giấy manh ,tôi ngồi yên trương mắt ếch dòm không hiểu mô tê gì.Rồi chú hùng hồn miệng đọc tay vung lên diễn tả câu chuyện về một thiếu nhi là tôi dũng cảm trong việc đặt chông làm què giò một tên Mỹ,lấy trộm được hai khẩu AR 15 , một lô xích xông dây đạn và nhiều lựu đạn khác nữa... Một lần tham gia cùng du kích(dĩ nhiên bị đuổi ,năn nỉ mãi mới ở lại được) chống càn ,bắn một tên Mỹ bị thương nặng sau đó về đồn thì chít v.v... Cả ngày hôm đó,tôi được chú cho học thuộc câu chuyện trên và tập như đứng nói trước nhiều người vậy.Đến chiều mọi việc rồi cũng êm,chú hào hứng giỏi,giỏi...mai cứ thế,cứ thế ,,,nhé !
Sáng hôm sau ,tôi được kêu dậy sớm ,ăn uống đàng hoàng rồi mặc bộ bà ba thẳng thớm có thêm cái khăn rằn(mượn của ai đó vì quê tôi đâu biết khăn rằn là cái chi).Tôi ngồi lẩm nhẩm lại câu chuyện ,chờ đợi.Khi nắng lên chiếu ánh sáng rực rỡ qua kẻ lá,cả khu rừng bừng lên đầy sức sống.Tôi chụp chiếc mũ tai bèo lên đầu (cái này cũng mượn luôn vì trước đó tôi đội chiếc nón lá nhỏ ít vành nhưng đã cho các cô văn công rồi) theo chân chú chính trị viên,hùng dũng tiến ra bãi khách.Khi đứng lên bục kê cao,nhìn xuống cả khu đất kín bộ đội đang ngước mắt nhìn lên ,tôi đâm hoảng.Chú ghé sát tai tôi động viên ,cháu phải thể hiện khí phách của thiếu nhi MN anh hùng chứ.Thế là tôi hăng lên ,lúc đầu còn rụt rè sau càng nói càng hùng hồn giống hơn thị phạm của chú trước đó.
Cả đám đông im phăng phắc ,thỉnh thoảng nổi lên nhiều tiếng xuýt xoa thán phục.Cuối cùng khi tôi chấm dứt với lời động viên các chú,các anh hăng hái ra chiến trường giết giặc lập công ,trả thù cho đồng bào Nam Bắc ...thì cả khu rừng ầm ầm tiếng hô "học tập các cháu thiếu nhi MN".Tôi được công kênh lên như người anh hùng.Không thể tả được sự thích thú,đã củ tỉ của tôi như thê nào đâu.
Mấy ngày sau ,các anh bộ đội đăng ký trở lại chiến trường ,được phiên vào các đoàn quân đi ngang qua trạm ,hừng hực khí thế "xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước". Trước khi đi ,các anh còn ghé thăm tôi và móc túi cho những đồng bạc miền Bắc cuối cùng.
Từ đó trở đi ,tôi nghiễm nhiên thành một"Dũng sĩ diệt Mỹ" khi trạm trước giới thiệu giao quân cho trạm sau.Tôi cũng trở thành thuần thục hơn khi kể lại những chiến tích của mình và tự nhiên cũng nghĩ mình là DSDM khi nào không hay.
Khi ra gần đến Quảng bình,tôi bắt đầu thấy phân vân không biết mình có nên khai là DSDM hay không khi được hỏi đến.Một lần gặp đoàn HSMN Quảng ngãi (có anh T đang ở Sài gòn),khi các chú giới thiệu là DSDM ,tôi phát hoảng trước ánh mắt nhìn của các bạn ấy.Tôi vẫn không gia nhập vào đoàn này mà tự đi một mình chầm chậm ra Bắc.
Tại trạm tập kết xe vận tải,tôi được xe Uoat của Ban thống nhất đón ,đưa thắng đến K15 tại Quảng bá.Ngày hôm sau ,các chú đưa lên xe để về chỗ tiếp đón số thiếu nhi là DSDM (hình như ở Thụy khuê ?).Tôi suy nghĩ ghê lắm một lúc ...rồi chạy đến báo với các chú là cháu hổng phải DSDM chỉ thiếu nhi MN thui.Thế là các chú đưa về T64 Đống đa ,làm thủ tục xong lại đưa thẳng vào bệnh viện B để chữa bệnh vì các chú bảo xanh hơn tàu lá.Tôi thấy lòng mình nhẹ nhỏm vô cùng ,ngủ một giấc đã đời như chết tới chiều tối mịt.
Sau này lâu lâu nhớ lại phi vụ này tôi còn ớn lạnh .Không biết nếu mình lao theo sự việc trên thì có giống như nhân vật trong"Đường công danh của Nikodem Dyzma " (* )hay Xuân tóc đỏ không?
Một lần đứng trước hàng dãy mộ nghiêm trang trong NTLS Trường sơn ,tôi cứ lẩn thẩn nghĩ, có anh nào đã tình cờ nghe câu chuyện của tôi ngày ấy nằm ở đây không? Kính mong các anh tha thứ cho một lần lỗi lầm của tôi ,dù mình không chủ động gây ra.
Và trong cuộc đời mình,tôi không tham gia lại một ca nào (chẳng hạn làm quân xung kích khi phê bình kiểu đấu tố một ai đó) như trên nữa.

HHP
*Tác phẩm của tác giả Tadeusz Dolaga-Mistowicz (Balan) do Nguyễn Hữu Dũng dịch.

30 nhận xét:

  1. Nguyên việc nói "cháu hổng phải" là HHP đã dũng cảm hơn DSDM rùi!
    Chúng ta cũng nên thông cảm với các chú, trong hoàn cảnh ấy phải dựng bối cảnh như vậy, dù sao thì HHP đã hoàn thành được sứ mệnh trong một thời khắc lịch sử cần đến sự đóng vai của mình, chắc các liệt sỹ sẽ thấu hiểu!
    Chiện của HHP làm MF nhớ lại hồi về trường Đông Triều, MF gặp Võ Thị Liên (người sống sót trong vụ thảm sát Sơn Mỹ), Liên học lớp A, MF học lớp C, Liên xinh đẹp, ăn nói duyên dáng, hãnh tiến, thỉnh thoảng được mời đi nước ngoài, thật đáng tự hào! Nhưng sau đó nghe nói là thực ra Liên không có mặt trong vụ thảm sát, mặc dù quê ở đó, tuy nhiên có một Võ Thị Liên khác chính là người sống sót trong vụ thảm sát, nhưng Liên đó không có ngoại hình tốt và khả năng ăn nói, biểu cảm kém, trong khi VTL này có thể kể chuyện và khóc làm rúng động con tim hàng ngàn người! Về sau nghe nói bạn í về làm việc ở khu chứng tích SM và đã mất rùi. Không bít câu chuyện thực hư thế nào, nhưng dẫu có hay không thì bạn í cũng đã góp sức tố cáo thành công tố cáo tội ác tày đình của giặc Mỹ!

    Trả lờiXóa
  2. Chuyện của HHP và lời góp của Q.MF có thể hiểu thế này:
    Hư cấu một số phận để diễn tả cái thần thái của thời cuộc của xã hội là điều bình thường, được xã hội chấp nhận và tôn vinh. Các nhà văn lớn vẫn làm như thế.
    Hư cấu một số phận cho chính con người mang số phận ấy thì chả ra cái gì cả, ngoài sự lừa dối thậm chí lừa dối chính mình.
    Bạn HHP không những dũng cảm mà còn rất có phẩm chất khi nhận ra bằng trực giác cái ranh giới ấy.
    Cám ơn HHP và Q.MF vì câu chuyện này, nó vẫn còn và mãi vẫn là thời sự với những con người và số phận khác nhau.

    Trả lờiXóa
  3. Tôi xin nhất trí hoàn toàn với ý kiến nhìn nhận của QMF và anh HT.

    'DSDM' mà HHP 'diễn đạt' trước các anh B quay, cũng như là một 'hình tượng nghệ thuật' phản ánh trung thực vể chủ nghĩa AHCM có thực của thế hệ thiếu nhi MN lúc đó.Trong hoàn cảnh cụ thể ở đây,nó còn có hiệu quả tích cực tức thì,trực tiếp truyền cảm mạnh mẽ nhiều hơn bất cứ một hình thức NT nào khác.
    Thực ra là HHP đã hoàn thành xuất sắc một 'nhiệm vụ đặc biệt'.
    Và tôi cũng rất khâm phục HHP vì sau đó đã tự mình 'thoát' ra khỏi 'tình thế'.

    Còn nhiều chuyện khác tương tự kiểu như vậy trong hai cuộc KC cứu nước thần thánh của dân tộc ta.

    Thật thú vị ,là qua câu chuyện của HHP,có lẽ nên chăng đề nghị các nhà NC VHNT nghiên cứu về một loại hình NT thuật 'đặc biệt' mới:... gọi là... 'Nghệ thuật hóa thân... realtime'? :)

    Trả lờiXóa
  4. Cảm ơn bạn HHP
    Lại một câu chuyện nữa về bạn mà bây giờ mình mới biết
    Cuộc đời của bạn nhu một ẩn số ?
    Quảng Nam -- Trường Sơn -- trạm 32 --- T64 --- Khu dân tộc Quế Lâm Trung Quốc - Trường Nguyễn Văn Bé Quế Lâm Trung Quốc - Trường Đông Triều - Đà Nẵng và 40 năm sau lại có mặt tại Hồ Chí Minh
    Quế MF lại nể phục HHP
    Que DN

    Trả lờiXóa
  5. Hồi Quế Lâm năm học 1972 lớp 6B của mình nhớ có chị Y ( bị cụt nữa bàn chân ) chị là dũng Sỹ diệt Mỹ

    Bây giờ không biết chị Y ở đâu ?

    Trả lờiXóa
  6. Chuyện này tui thấy hay nhất trong những chuyện tui đã được nghe.
    Một lão trượng có nói, đại ý là: tôi không sợ chết, không sợ khổ, tôi chỉ sợ không chiến thắng được những phút yếu đuối của lòng tôi, và chiến thắng vẻ vang nhất là chiến thắng bản thân.

    Trả lờiXóa
  7. Trở lại câu chuyện số phận của Lượm. Một nhà đài có trách nhiệm với xã hội sẽ không để xảy ra vụ này, dù người ta có muốn lừa.
    Nhà đài có trách nhiệm với "sếp" thì sao vui lòng sếp là được. Đáng tiếc thái độ đó, theo tôi, đang là phổ biến trong hệ thống có lãnh đạo.

    Trả lờiXóa
  8. Chị bị cụt nửa bàn chân là chị ĐỐI ( nên bị gọi là y cụt ) , hiện chị là giáo viên cấp II ở QN-ĐN chắc về hưu rồi . Chị DSDM là chị PHƯƠNG , chị cũng là thương binh hỏng 1 mắt , chị PHƯƠNG cũng về hưu , gia cảnh rất khó khăn , nhà chị ở gần thánh địa Mỹ Sơn . Quế nào có đi du lịch thì ghé vào thăm chị .
    N.H

    Trả lờiXóa
  9. Cho tôi xin tham gia một ý kiến: Chuyện của bạn HHP cho là thật đi thì cũng đáng tiếc vì bạn đã bị anh CS nhồi nhét chính trị suông, nói sai sự thật. Tôi khg trách bạn HHP, nhưng tôi chẳng bao giờ yêu mến mấy cái cậu cộng sản giở hơi kia, toàn nói láo. chắc mọi người theo đ sẽ phản đối tôi, đành chịu vậy.

    Trả lờiXóa
  10. Định nói cho rõ người bị cụt nửa bàn chân là chị Đối chứ hổng phải chị Y thì Ráo đã đính chính rùi. Hồi "40năm" gặp chị Đối Quế cũng tranh thủ phỏng zấn: Ủa lâu lắm mới thấy chị xuất hiện ở Hội HSMN? Trông bà chị còn "phông" lắm, làm gì ở đâu, chồng con thế nào, sao hổng thấy phu quân áp tải? - Tao dạy học ở Hòa Vang đây chứ đâu, ở nông thôn nên nhác ra phố. Chồng con thì cũng có đủ như họ thôi. Chồng tao nhỏ thua tuổi tao, cỡ tuổi mấy thằng bay nên ngại.- Ngại chi chị, như thế là chị trên tài mấy "mụ nhỏ" kia rùi (như Ráo í), dẫn anh đi cho mấy "mụ nhỏ" lác mắt. - Thằng chồng tao nó ngại, mà thật sự tao cũng ...ngại. (Zụ này chắc là tỉ Đ. "ngại" mấy "mụ nhỏ" nẫng tay trên thôi, chứ lũ Quế đực thêm chiến hữu nhậu càng vui)
    MPBP

    Trả lờiXóa
  11. Dũng sỹ diệt Mỹ, ở Quế Lâm chắc ít hoặc không có? Nhưng ở Đông Triều thì có. Lớp mình có ông Nhượng lớp phó học tập là DSDM. Bà Đối với Ngô Ngọc Công hình như là bà con thì phải, ở Hòa vang - Đà Nẵng. Nhắc đến mình lại nhớ đến mấy vị từ khu Dân tộc sang: Dũng - Dung, Trung đứng, Ông Lạch (Lê Văn), bà Sáu (hiện là bác sỹ ở Đà Nẵng), Quang tể (Đà Nẵng), Bưởi, Mười lò (hiện ở Quy Nhơn), Văn Vinh, Trọng A, Trọng B, Công Nhân, Công Tước, UNG văn Hồ,Phan Diêu, Đỗ Thanh Vân (Hiện ở Quảng nam), Hoàng Hận hay tụi trường NVB cấp 1 như :Duy Trinh, Thành nông, Nho teo, Hải Hà, Tống Khánh, Luân bệu, Chu Tấn Quốc, Lê Thanh Hải, Chí Thành, Đức Lợi, Phong - Phú, Dũng đen, Lê Đức Hùng (hay nhớ họ tên các nhà thơ nổi tiếng)...

    Trả lờiXóa
  12. @QDN:Cám ơn bạn.Thực ra HSMN mình nhiều bạn có truyền thống gia đình cũng như đời sống thực tế (cả hay hoặc dở)rất phong phú.Nếu có dịp các bạn kể ra,bảo đảm không hay ...không lấy tiền nghe.
    Ví như,gần đây mình được bít mẹ TGTB hoạt động CM rất sớm,vào Đảng từ năm 17 tuổi,mới nhận "Huy hiệu 60 năm" tuổi Đảng đó.
    Thấy chưa,đâu có đùa!

    Trả lờiXóa
  13. MAO PHONG BÂT PHI đâu , vểnh cái lỗ tai ra mà nghe Ráo tế ( chửi ). Dám vác cái trán trọc lốc vô XÌ GOÒNG không ????

    Trả lờiXóa
  14. DSDM Đoàn Văn Luyện năm 1965 ra Bắc (cùng kỳ với các anh chị Trần Dưỡng, Tạ Thị Kiều,...) rồi ở lại học K6 trường VHQĐ Nguyễn Văn Trỗi. Kỳ chúng tôi gặp mặt 40 năm ra trường 2009 có gặp lại anh ở Đà Nẵng. Anh Luyện đã nghỉ hưu.
    Trong ảnh anh Luyện bên trái lẵng hoa.

    Trả lờiXóa
  15. @Anh Hữu Thành : anh Luyện là người bé tí đứng đằng sau phải không ạ .
    Còn bạn nữ hình như là HỒ THỊ THU . Nghe anh Ỷ kể là chị H.T.T có bà con chi đó với ảnh ( đchí này học chung lớp với ÚT lì , vì lịt xự nên kiu bằng ảnh ). Ngày đó chị H.T.T lấy súng của MỸ rùi bỏ vào giếng nước nhà bà nội anh Ỷ làm MỸ nó đốt trụi cả xóm . " Zậy mà cũng DSDM " - nguyên zăng lời đchí Ỷ .

    Trả lờiXóa
  16. Anh Luyện đâu có bé tí. Đứng sau anh Nhất Trung k5 mà vai còn cao hơn. Mặt trông nhỏ hơn thì đúng, vì xa hơn chút mà.

    Trả lờiXóa
  17. Ôi trời , xem lại lời còm mới bít bé cái nhầm . Quế cứ tưởng anh H.T nói anh Luyện ở trong cái hình các DSMN chứ . Quế cứ thắc mắc mãi sao anh Nhất Trung cũng có trong đoàn dũng sỹ đó . He he .

    Trả lờiXóa
  18. @HữuThành.Nguyễn: Mấy anh Trỗi nì thiệt là, được có nhõn một anh Dũng Sỹ lại cho xếp hàng sau chót!

    Trả lờiXóa
  19. @Q.MF: đừng vơ Trỗi cả đám chớ! Nhân chứng vật chứng còn đấy, nhờ KL phạt NT đi :-)

    Trả lờiXóa
  20. HHP ơi:
    Giá những năm gần đây, HHP cứ tiếp tục "xài" cái danh hiệu DSDM thì, biết đâu đấy, được "mấy ảnh" cấp cho căn nhà mặt tiền, lại có thể được vô TW không biết chừng. Đã có tiền lệ rồi mà.
    Nói vui thôi.

    Trả lờiXóa
  21. @HCQuang:Chuyện này cũng có những trường hợp cười ra nước mắt.HHP có một chú em quen làm đến Đại tá.Chú chạy bằng Bà mẹ VNAH cho mẹ mình.Thế là Ba,anh trai và mẹ chú chết bom Mỹ thành liệt sĩ.Nếu chỉ vậy thì cũng được vì bà con ta trụ bám cực khổ quá trời.Nhưng khi mẹ chú lên BM VNAH thì bà con kiện.Huyện phải một phen dàn xếp mệt nghỉ.Đến thăm nhà,lên bàn thờ Cụ thắp nhang lúc thì thấy có bằng này lúc lại không.Chắc là tùy theo hoàn cảnh.
    Rồi cơ quan cũng biết,nên chẳng thấy chú lên được tướng.Tức quá,chú chửi...mẹ nó.
    Ha,ha...phúc họa khôn lường.

    Trả lờiXóa
  22. Chuyện xây dựng điển hình thời đó khá phổ biến, câu chuyện này là một minh chứng. Chuyện xe tăng vào dinh Độc Lập năm 1975 cũng vậy, Anh Bùi Quang Thận cầm cờ nhảy xuống chay lên cắm cờ đủ xứng đáng Anh Hùng, dù biết rõ sự việc thật những cũng phải im và phải nói theo những gì trên đã nói. Đến nỗi làm đồng đội buồn nhưng không thể nói khác vì cái " chung" mà, thật khổ bác ấy.
    Tôi rất muốn đăng bài này trong trang Khucquânhnh,chờ và mong được sự đồng ý của bạn HHP.

    Trả lờiXóa
  23. @Phong Quảng:Cám ơn anh,việc thực mà nên anh có thể sử dụng.Chỉ ngại một số suy nghĩ có tính riêng tư(như câu cuối),nếu không tiện anh cứ bỏ.

    Trả lờiXóa
  24. Ừ,mà HHP mới 2 tháng tuổi đã bít"tố cộng " rùi hèn chi có nhìu chiện hay nhỉ?

    Trả lờiXóa
  25. Xin thưa với quí vị,chuyện xưa đánh giặc thì như vậy,thậm chí còn hơn thế nữa,nhưng chúng ta có thể tha thứ.Ngày nay,cũng tươg tự, kiểu mua bằng đại học,tiến sĩ,mua chức chạy quyền có tha đựợc không?Có câu mua danh ba vạn bán danh chín nghìn,dùng đựợc chăng?X.H

    Trả lờiXóa
  26. Hãy nghe đi các bạn ơi!http://mp3.zing.vn/video-clip/Be-Strong-Japan-Dominik-Petzold/ZWZBIZZ9.html

    Trả lờiXóa
  27. May quá, không có bạn nào chửi mình vì không ưa mấy ông cán bộ chính trị cs rởm.
    Chuyện ông em làm đến đại tá của bạn HHP quả là dại, mà sao HHP là người trực tính, biết chuyện mà kg phê cho ngài đại tá một trận, may mà kg lên, kg lại thành "tướng chạy bằng" thì còn chán hơn.
    Riêng chuyện của HHP, nếu cứ để yên mác DSDM, biết đâu được xây dựng điển hình thành Anh hùng nhí, được báo đài ca ngợi hoài, có vài cái nhà cao chọc trời ấy chứ lại. Những chuyện như thế ở VN ta chẳng hiếm đâu. (nói vui thôi, bạn HHP đừng tức bực nhé), chẳng gì thì ở đơn vị tôi có bọ tên Lẹ, quê quảng Ngãi, suốt ngày đi sớm về muộn (nhưng kg có một thành tích nào ngoài đẻ được 8 cô con gái) thế là có lần bình bầu, suýt đưa lên làm anh hùng toàn quân, may sao sau này kg thấy tên.

    Trả lờiXóa
  28. @XH:Những tệ nạn này ta cũng cố dẹp nhưng khổ nỗi là ngày càng tăng.Điều cơ bản là ta chưa thực sự trọng người tài.Cứ nhìn cơ quan nào sếp có tài ,minh bạch thì văn hóa công ty khác.Tướng sao quân zậy à,còn "nói zậy hổng phải zậy" thì còn mệt.Thôi chiện này để ở trển làm ,ta zề rùi nói nhìu lên máu mệt lắm.
    @Anh Thắng :Chú ấy mấy chiện này làm sao dám bàn với ai?
    Hình như dân Quế or Trỗi hổng ai đi theo con đường này.Toàn để họ ..."kính nhi viễn chi" thui.

    Trả lờiXóa
  29. Đợi hoài hổng thấy Ráo tế chicả?Mô rùi?

    Trả lờiXóa
  30. ĐTQ:Bài dài quá thấy không tiện,nên thêm cái nhấp nháy trong BĐK đi để cắt bài .
    Trong comment làm sao chèn liên kết?

    Trả lờiXóa

Mời bạn cho nhận xét của mình đối với bài viết. Nhận xét của bạn là đóng góp lớn lao cho ngôi nhà chung của chúng ta.

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]