Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

CHÀO HAI BẠN THÀNH .


Chia tay nhau , chia tay Quế Lâm từ 23/7/1973 . Đến hôm nay 25/8/2012 hai bạn Thành mới gặp lại chúng bạn tại TP HCM .

H1 :Vĩnh Thành và Chí Thành .
Cảm xúc người trong cuộc : gan 40 nam roi, gap lai ban xua cu thay nhu minh tre lai.Lai gap tren blog nay,long cu thay nao nao.Thang nao viet lam minh dung het ca long tay.Gia nhu nghe cua minh no ko mat mo gi thi cac ban de gap minh hon. Day la thoi gian dep nhat, sau lang nhat trong cuoc doi minh.
 Vĩnh Thành là luật sư , Chí Thành là lính Cụ Hồ . Chí Thành đảm nhiệm một vai trò khá quan trọng . Vì thế vừa gặp bạn , Ráo thốt lên : Kiên đầu bạc .

H2 :Lãnh đạo cao cấp nhất lớp 4A ( lớp Ráo ) : Chí Công lớp trưởng và Chí Thành đội trưởng kiêm liên đội trưởng cấp I NVB .


Lâu ngày mới gặp nhau , cả bọn cãi nhau chí chóe mỗi chuyện đứa nào lớp A , lớp B , lớp C . Cãi hết buổi vẫn chưa ngã ngũ . Sau đó thi nhau chụp hình , cứ có tên mới đến là lại gác đũa xếp hàng chụp .
H3 :Đến giờ vẫn phân biệt : con gái chụp riêng ...
H4 :Con trai chụp riêng ...
H5 :Rồi cũng chung .
H6 :Thêm vài tên ...
H7 :Thêm vài tên nữa ...
H8 :Đôi song ca kiêm diễn viên kịch nói nổi tiếng cách nay 45 năm : Bác sỹ Từ Vân và SQCA Hoài Nam .
H9 :Cùng Quế lớp dưới ...

H10 :...và cùng Quế lớp trên .

Trước khi chia tay , trường ca và đội ca luôn vang lên hoành tráng .

H11 :Trường chúng em trường cấp I NVB ....

H12 :Liên đội thiếu niên Đồng Tháp Mười chúng em ...
 H13 : phút ngẫu hứng .
Lin đụi trửng và ca sỹ Ngọc Huệ tham gia bài ta hài hang từ đầu đến cuối và bài ủa mân châu với lời mới : ừ ư ứ ... Tạo nên những trận cười bể nhà . Mọi người đề nghị ngay ngày mai cho hai ca sỹ này ra Trường Sa .
Chia tay với lời tâm sự của Chí Thành : lần gặp tới mình sẽ trẻ thêm vài chục tuổi nữa .




Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA . ( Phần 2 )


Đường vào Quế Lâm nhìn chữ Guìlín trên cổng chào mà lòng rộn rực khôn tả. Thấy nhà ga xe lửa, ngậm ngùi, nhớ cái đêm cuối cùng năm nào, rời đất Quế, trời bỗng dưng đổ mưa như trút, thương mấy thằng bạn theo xe ra tiễn, là con trai mà mắt cũng đỏ hoe.  Ngồi thuyền dọc sông Ly, nhìn nước trôi, bồi hồi, nhớ bãi tắm xưa vẫn cùng bạn chủ nhật ra đằm mình trong nước mát, lúc về ghé hàng kem cầu Hoa, ăn mấy que kem đậu mát lạnh. Núi Vòi Voi, xưa kia tụi tôi vẫn gọi núi Voi phục, vẫn đây, sao lại bỗng dưng thấy lạnh. Cầu Giải Phóng đây, đâu rồi hiệu bánh rán lúc không tiền đi qua, dạ dày bỗng réo sôi sùng sục theo từng tiếng mỡ nóng chảy trên chảo béo ngậy, đâu rồi cái chợ xép hay có hàng củ đậu, mấy thằng vẫn lừa lúc bà bán hàng không để ý thó vội mấy củ giấu trong túi quần về cửa hang Gió ngồi ăn. Con đường phố xưa đây, thấy rộng, sao mất rồi vết Hiệu in xưa mà mỗi lần lĩnh áo may ô vẫn đem ra in số, Bánh hóa còn đâu với những mặt hàng trông thật là mê để mấy đứa mắt lim dim mơ về một ngày có thật nhiều tiền mua cho thỏa thích. Ký ức chập chờn, lúc tỉnh, lúc mê, lúc mờ, lúc tỏ với những gương mặt, những cái tên chúng bạn của ngày xưa ây. Hùng, Hoành, Thoa, Kế, Nam, Hải, Vĩnh, Thăng…ơi, tao ở đây mà giờ chúng mày ở đâu?

Con đường về trường xưa ngơ ngác. Tôi lạc ngay chính trong ký ức của mình. Cứ ngỡ vanh vách nhớ trong đầu con đường quen thuộc: đi qua Cầu Giải phóng rẽ phải về cầu Hoa, đến ngã ba vườn thú, rẽ hai ngả: tay trái, qua hang Gió về cổng trường dân tộc, tay phải, qua đường nông trường về hai  cổng: cổng trường Võ Thị Sáu và cổng khu giám đốc. Nhưng sao lạ, càng đi càng không thấy: cầu Hoa, hang Gió, vườn thú đâu chỉ thấy những khu nhà cao tầng, những con đường thênh thanh và rồi bất ngờ vang lên một tiếng: Trường xưa ở đây…

Trường đây? Tôi sao thế, bất lực, không thể nhận được gì, cố gắng mà không thể hình dung, đầu óc mù tịt, quay cuồng, không một gợi ý, một dấu vết để có thể gợi lại dấu vết xưa. Cảm giác thất vọng, tôi suy sụp…nhưng kia, qua ô cửa, xe vừa đi qua sân bóng. Dừng lại, tôi gào lên, sung sướng, tôi nhảy ào xuống… Ôi, tôi, ngày xưa của tôi đây, Bạn của  tôi đây. Tôi bay xuống sân, mắt đảo nhanh bốn hướng. Đúng đây rồi, chính sân vận động này từng in dấu những trận bóng các lớp, nơi đón vợ chồng luật sư Trịnh Đình Thảo sang thăm nói chuyện, nơi tổ chức những buổi diễu hành với nhiều binh chủng…và cạnh đây, bể bơi, giờ đã có mái che, nơi tôi thầy Thái dạy tôi bơi trong đội bơi cấp I, nơi những trưa hè mấy thằng vẫn rủ nhau trèo lên bức tường ngăn hai khu thi nhau nhảy xuống ầm ĩ. Ký ức về rồi, sáng lán, ấm áp hồn tôi!

Xúc động, Tôi lập cập chạy dọc từng bậc thang lên khu nhà học cấp 2, vẫn còn đây không thay đổi, đây, cái lớp học lớp 5, lớp 7 tầng 1 ở hai đầu hồi nhà, lớp học lớp 6 phòng giữa tầng 2, vẫn như đây mỗi giờ ra chơi, thầy Thịnh vẫn hay cũng đá cầu với lũ học trò. Vẫn đây thôi, buổi nào, lớp 6, trò nghịch dại, mấy đứa tập hút thuốc, buổi trưa, đi nhặt từng mẩu thuốc lá đem về lớp, xé ra cuộn vào giấy poluya rồi dùng que diêm quẹt vào bảng kính châm lửa hút, vừa ho, vừa cười sặc sặc. Và rồi thầy Tường bắt được, phải nhai thuốc lá hôi, đắng, sặc sụa nước mắt mà chừa hẳn.

Lần vội, run rẩy, theo mấy bậc xi măng xuống con đường xanh um bóng quế, ôi những cây quế xưa, lúc mới trồng, bọn tôi đã dùng cả hàm răng gặm vỏ xem quế thơm quế cay đến thế nào, giờ đã mốc màu, sần sùi, thương tích, nổi u nổi cục, ra dáng cổ thụ. Bước lên khu thể thao, mất rồi bãi đu treo, xà kép, xà đơn mà xưa lớp 4 chúng tôi vẫn đến chơi, có một lần đào cát, bắt gặp những gói kẹo mấy anh cấp 2 ăn trộm ở căng tin đem về chôn giấu,  giờ đã láng xi cả thành khu chơi bóng bàn. Hoàng hôn chập chờn, bóng người, bóng vợt, ngỡ đang sống giữa buổi chiều xưa lũ bạn vẫn chơi trên bàn bóng xi măng. Thật là, thực, hư lẫn lộn, biết là đâu đây.

Háo hức, tôi bước vào nhà ăn cấp 2, nhìn sân khấu, thấy nôn nao, gai cả người, phải đây, những đêm xưa, Thầy Tiến, thầy Thịnh chơi đàn, diễn kịch, Từ Vân và anh em thằng Tùng hát bài ca ngợi tình đoàn kết 3 dân tộc Việt-Lào-KhơMe để bây giờ thằng Căm Pu Chia theo thằng Tàu trở giáo đâm ta.
TỪ VÂN ca sĩ trứ danh của hội Quế và  PHONG nhân vật được mọi người đổ xô coi mặt vì giống hệt PHÚ .
Đây, khu nhà ăn đông vui mỗi trưa, mỗi chiều, nhớ buổi nào, mấy đứa trong lớp thi nhau ăn nhanh nhất mà thằng Trinh bao giờ cũng thắng cuộc. Sát chỗ sân khấu kia, nhớ bữa ăn cuối cùng đất Quế được các thầy cô kê riêng một góc, cho ăn bữa lòng lợn và không hiểu sao lại có thêm chai rượu màu mà kết quả mấy thằng về say nhũn, nôn hết bê bết bên cửa sổ lớp học.

Xuống vội nhà ăn cấp 1 tìm lại nét chữ xưa mà người bạn tốt vẫn nâng niu giữ lại làm kỷ niệm: Nhà ăn 5 tốt, chữ vẫn tươi rói như ngày nào. Chính đây thôi, nơi còn in buổi tôi được kết nạp vào Đội và cũng là nơi tôi bị thầy Thanh xé tan oan ức chiếc mũ đỏ, chỉ vì ai đó bảo thấy một thằng mũ đỏ đánh nhau ngoài sân bóng, mà ở trường, nào có phải mình tôi đội mũ đỏ. Dãy nhà cầu nối nhà lớp học với nhà ăn không còn, chỉ còn nhà cầu nối hai nhà ở với nhau. Đứng đây, bồi hồi, tôi nhìn ra, kia khu nhà giặt vẫn còn dấu đó, cỏ mọc đầy, chợt rùng mình, lại nhớ những trò chơi đuổi nhau trên xà gỗ để một hôm thằng Sơn ngã xuống và không bao giờ tỉnh dậy.

Tôi bước vào khu nhà ở cấp 1, chiếc cầu thang trần trụi xi măng vẫn vậy, như xưa, không đổi. Đây, chân cầu thang, chỗ mấy đứa ngồi lau kỳ cọ thật bóng đôi dày da đế gỗ được phát. Đây, phòng ngủ lớp 3 vẫn còn, lại nhớ tối nào bị cô Cúc phạt vì tội nghe lời tướng Khánh không tắt điện đi ngủ. Đây phòng ngủ lớp 4, nhớ sáng sớm hôm nào cả lũ dậy thật sớm vội kéo màn xem thằng Phong, anh thằng Phú mới qua, thật hiếu kỳ, bởi ngày ấy, không hình dung lại có thể có hai đứa giống nhau đến thế…, đây nơi cửa sổ, nơi giường tôi, cứ tắt điện thằng Phương Nam lại mò sang ngủ chung, nói chuyện… Ôi, những kỷ niệm,  theo từng cảnh vật mỗi bước tôi đi, cứ vậy ùa về làm tôi thấy rưng rưng muốn khóc.

Lặng lẽ, theo ánh điện, tôi bước ra phía sau khu lớp học, chỗ này, ngày xưa là bãi cỏ, ngày mới chuyển từ trường cũ qua còn um tùm, tôi vẫn hay đi bắt cào cào cho thằng Nam khùng, cái thằng có đôi má bánh đúc trắng hồng chảy xệ và tiếng cười hơ hớ thật ngộ nghĩnh và bọn thằng Long, thằng Hoành lớp dưới nướng ăn. Món ấy, bây giờ, có nơi, đã là đặc sản!

Tôi đứng lặng, rất lâu, sương thấm mềm cả tóc. Đêm xuống đã một lúc, những ánh đèn cao áp sáng xanh khắp cả khu trường. Một mình, tôi không thể đi hết được các nơi, lên vườn đào, xuống khu dân tộc, sang trường Võ Thị Sáu…, không thể tìm lại, đi theo hết được những dấu chân xưa, vả lại, thay đổi nhiều lắm rồi, nơi đây giờ là trường đại học sư phạm Quảng Tây. Ba mươi tám năm rồi, tôi đâu còn có thể nhận lại được chi tiết những dấu vết xưa, dù biết rằng rồi đây khó có thể trở lại. Những giây phút này đây sao ý nghĩa, quý báu vô cùng. Trong mấy tiếng đồng hồ, tôi sống cho 7 năm tuổi thơ về trước, sống cho 38 năm khắc khoải nhớ mong và cũng sống cho những năm tháng cuộc đời còn lại, sống cả cho những thằng bạn không bao giờ về lại được tuổi thơ. Khoảng khắc sống thiêng liêng ấy với biết bao kỷ niệm, với biết bao câu chuyện muốn kể, với biết bao gương mặt thân quen. Ừ, chúng nó đây: thằng Hà, Khánh, Hòa, Hải, Quang, Hùng, Anh, Phong, Phú, Vĩnh, Quốc, Thọ, Nam, Lợi, Nho, Ngọc, Minh, Dũng, Dân, Hận, Thăng, Việt, Trinh , Thành… rồi bọn con Hà, Mai, Thoa, Kim, Phương, Lan, Vân, Hồng , Trí , Thanh …cứ thấp thoáng, ẩn hiện rất đỗi yêu thương. Tôi cứ vậy, sống lại, thẫn thờ, lẩm bẩm gọi tên từng đứa bạn y như một kẻ khùng.
  Những tên bạn cứ thấp thoáng ẩn hiện rất đỗi yêu thương . ( còn thiếu rất nhiều .)
Và đêm ấy tôi không ngủ, đứng bên cửa sổ ngắm nhìn thành phố về đêm với ngàn ánh sao sáng, những vệt núi in mờ xa trong đêm, nghĩ về những người bạn tốt biết nâng niu trân trọng giữ lại một phần dấu ấn ngôi trường xưa cho hôm nay tôi trở lại gặp tuổi thơ mình. Yên tĩnh, thanh thản! Mai tôi về, nhớ tuổi thơ càng thêm yêu mảnh đất Quế Lâm ân nghĩa nặng tình người này.

Tôi cứ nghĩ: tuổi thơ Quế ấy sẽ sống, còn mãi, khi mỗi chúng ta tự biết yêu thương, trân trọng những năm tháng bên mái trường xưa, dù cho giờ mỗi đứa một nơi, một hoàn cảnh; khi chúng ta tự biết tìm về nhau, gặp mặt, dù chỉ là viết một dòng hay đọc một lần trên blog này: Bantbe -Yêu thương và Mãi mãi!

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA . (Phần 1 )


          Hành trình lần này là sự ấp ủ, chuẩn bị của bao năm trời, cảm xúc lẫn lộn thật khó nói. Nó tựa như một món salad Tây pha chút vị xì dầu Tàu và một ít mắm ớt Việt. Cái háo hức, xúc động, nôn nao tìm lại tuổi thơ tưởng như đã mất. Cái mặc cảm tội lỗi bởi thời thế đảo điên, trắng đen, bạn thù lẫn lộn. Cái muốn vỡ òa hòa cùng bạn bè song lại mặc cảm, muốn lặng im một mình, trầm tư hồi tưởng với không gian riêng một cõi… Cứ vậy, tâm trạng: lúc giận, lúc thương, lúc nóng, lúc lạnh, như cơn cảm sốt run lên cầm cập trong tôi suốt cả hành trình trở lại tuổi thơ, tôi đi tìm Tôi, tìm lại Bạn Tôi theo từng địa danh, từng mốc thời gian của 38 năm về trước: Quế Lâm, mảnh đất giận mà thương, ngập tràn những kỷ niệm, càng xa càng nhớ.

Con đường tôi đi hôm nay thật lạ lẫm. Không phải là chuyến tàu liên vận ngược về phương bắc, rúc còi, giã từ tổ quốc, một đêm ga Hàng Cỏ. Không phải là những đồi núi thưa, lạnh bóng người, hay mỗi ga dừng, chói lòa ánh điện, thấy lô nhô, lao xao người lớn xì xồ không phải tiếng nước mình, bước lên gắn lên ngực áo những đứa trẻ ngơ ngác mấy mảnh kim loại đỏ chóe có dòng chữ không hiểu và khuôn mặt một ông béo với nốt ruồi to… Con đường hôm nay, xe chạy trên 100km/giờ mà vẫn êm ru, thấy thiu thiu, man mát, cái ngủ bò rân rân trên làn da mặt, làm đờ dẫn từng con  mắt. Qua mỗi trạm thu phí, lại bắt gặp những nụ cười trắng tinh hé vừa đủ tám răng của những cô gái tuổi vừa đôi mươi mười tám xinh đẹp yêu kiều như những nụ hoa sớm mai mới nở, hé ngậm nắng sớm làm ngọc long lanh. Điệu cười mang hình hài văn hóa đất nước Trung Hoa vốn nổi tiếng qua olympic Bắc Kinh 2008 ấy, chếch choáng cả hồn du khách. Con đường đẹp, cảnh vật đẹp nhưng thấy lạ, sao không thể định hình nổi một dáng dấp gì quen của những ngày xưa. Tuổi thơ ơi, năm tháng định hình ở nơi nào?
Nguyễn Thành Luân .

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Về làng hái thanh trà


Hôm trước em Thuyên ngoài Hương Vân vô thăm, rủ về làng ăn thanh trà. Hôm ni chủ nhật, Quế con chở mẹ và ông ngoại về làng. MF có duyên nợ với làng này bằng sự nghiệp nghiên cứu, nhưng gắn bó với làng, với bà con như người làng, sự thân thiết gắn bó còn hơn cả người làng của chính mình. Bởi vậy, năm nào nhà MF cũng được thưởng thức một đặc sản: trái thanh trà làng Lại Bằng! Ở Huế, trái thanh trà làng Nguyệt Biều hay Kim Long thường được nhắc đến nhiều hơn, vì các làng này nằm ngay trong thành phố, mùa trái lại kéo dài hơn. Nhưng thực ra người Huế thường được ăn thanh trà từ vụ sớm nhất là “thanh trà An Lỗ”, gọi như vậy vì thanh trà vụ này được bán ở chợ An Lỗ, sát cầu An Lỗ, thuộc huyện Hương Trà. Nhưng thực ra thanh trà bán ở chợ An Lỗ là được hái từ các vườn của làng Lại Bằng thuộc xã Hương Vân, một làng quê thơ mộng nằm bên bờ sông Bồ. Phù sa sông Bồ từ những cơn lụt hằng năm bồi đắp cho mảnh đất màu mỡ đầy lúa lạc… Đặc biệt giống thanh trà làng này thường chín sớm, trái nhỏ, vị thanh trà ngon một cách khó tả. So với thanh trà, bưởi Đoan Hùng bị đắng, bưởi Phúc Trạch quá ngọt, bưởi năm roi quá nhiều nước, bưởi da xanh hơi chua…ngay tại Huế, không biết có phải tại nguồn nước hay tại phù sa sông Bồ, mà thanh trà hái tại vườn Lại Bằng vẫn cứ đặc biệt hơn: đủ ngọt, đủ chua, đủ giòn một cách thanh tao. Mà cũng lạ, ngay bưởi (thanh trà thuộc họ bưởi nhưng giống khác) được trồng ở xứ này cũng ngon hơn các loại bưởi khác, bưởi ở đây khác thanh trà là màu sắc tép bưởi hồng nhạt, lượng nước có nhiều hơn, nhưng vị ngọt, chua rất đều, vừa phải như thanh trà, và không hề có vị đắng! Trái thanh trà Lại Bằng mà bóc tách múi ra, chúng khô giòn rất hấp dẫn, kiếm thêm một con mực khô Thuận An, một xị rượu Làng Chuồn (hay Kim Long cũng được J), đổ rượu ra đĩa, thắp lửa lên, nướng mực vừa thơm dậy, đập mềm, xé nhỏ, trộn đều với thanh trà thêm chút ớt khô và nước mắm, đó là món nhậu truyền thống có tên gọi “mực khô trộn thanh trà” quen thuộc ở Huế.
Hôm nay cả nhà ra được bà con chiêu đãi bún giò, cháo gà (các thức này nấu ở làng khi nào cũng ngon tuyệt vì nguyên liệu tươi  ngon tại địa phương, lại thêm có bàn tay nấu nướng cực kỳ đặc biệt của mấy em Nở, Thuyên, Mau là những cán bộ xã hiếu khách đặc biệt của làng). Sau đó là ăn thanh trà và hái thanh trà. MF chợt liên tưởng đến dịch vụ mua dâu tây tự hái bên châu Âu (sẽ kể sau), rồi bàn với bà con: tương lai Lại Bằng có thể làm dịch vụ này với trái thanh trà, sẽ có nhiều điều thú vị!
Thanh trà thường là món quà đặc biệt MF đem biếu bà con, bạn bè. Nhưng vì thời vụ rất ngắn, chỉ trong vòng 1 tháng là hết, nên chưa có cơ hội nào các Quế và các anh Trỗi được thưởng thức, chỉ trừ đại ca Trỗi Khắc Việt, một người lính từ phương Bắc đã hiến dâng tuổi xuân và hoài niệm cho xứ này là chắc chắn không lạ gì đặc sản này.
Cổng làng

Mời ông thử bưởi

Hái với em Thuyên

Hái với em Nở

Phát huy nghề thời Quế


Chùm thanh trà

Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

GỬI BẠN NƠI XA .

Luân bệu ơi , tụi tớ nè , nhận ra ai không ?





GẶP MẶT HSMN 28/7 ( tt)

Diễn văn dài quá , lũ Quế kéo nhau chụp hình vui hơn . Vì là bọn nhỏ nhất trong hội HSMN nên bị tống ngồi dưới cùng , chả sao , càng dễ quậy .

  Các nàng vui như tết .



Chả mấy khi Ráo được nắm cổ các ông bạn .



Liên đội trưởng ra oai .


Đôi bạn : Hồng Vân ( phải ) nói với Thanh Xuân ( trái ) : tớ ở Phan Thiết nên không vô múa với bạn đươc , tớ bấm máy mở nhạc cho các bạn múa ha .




Mẹ con : Mẹ là cô Diệu Hương giáo viên văn cấp III NVB cùng con gái nuôi là bạn Minh Châu .




Chị em : chị em Ráo cũng có mặt trong đám mất trật tự


Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

HỌP MẶT HSMN 28/7/2012 .

           Họp mặt lâu rùi , thậm chí khóa 72/73 còn rủ nhau 11/8 này tụ tiếp ( he he , ăn chơi kinh thật . ) . Hôm nay các phó nháy mới gởi hình cho Ráo . Ráo pot lên vài tấm các Quế xem chơi , ai muốn biết nhìu hơn thì đi gặp mặt . Đợt này vắng mặt kha khá nha . Có Quế còn sms trả lời khi nhận thông báo : ui ui , không phải tụi mình đâu , toàn các ông già không hà !!!
            Tuy nhiên , không khí hội hè vẫn xôm tụ như thường .
            Năm nay BLL HSMN đề nghị hội Quế tham gia văn nghệ (mấy năm trước năn nỉ gần chết mới cho diễn 1 tiết mục ) . Sau khi huy động tổng lực , Minh Châu rón rén đăng ký 2 tiết mục . Song ca do anh Nghiêm nhan và chị Huệ đảm nhận , còn 3 ngày nữa diễn anh Nghiêm gọi điện thông báo : miệng anh sưng vêu hát hò sao nổi ! Đội múa theo yêu cầu phải có 10 tên , năn nỉ hết hơi mới có 8 tên gật . Tập 3 buổi hai tên lui , còn 6 cũng xong luôn . Còn 3 ngày nữa , một tên thông báo thứ 6 phải đi Sa Đéc công tác ( thứ 7 diễn ) . Minh Châu muốn đổ bịnh luôn . Lỡ leo lưng cọp rùi phải cố thôi .
                                           Và đây là các thành ziên đội zăng nghệ .




                     Các cổ động ziên có mặt từ sớm để chăm sóc và ủng hộ gà nhà .


" ... Quê tôi có con người chân phương , ai xa níu chân về . Quê hương bước ra từ câu thơ , đẹp như lời mẹ ru ."






Theo thông tin từ các Quế tham gia tiệc nhậu thì cuộc gặp mặt 60 năm HSMN sẽ được tổ chức tại THANH HÓA . Luân bệu sướng nhé .





Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

Tin nhanh

Sáng nay tại Hà nội, trong buổi gặp mặt truyền thống của K3 trường Trỗi. Blogger HNN xuất hiện trong sự chào đón nồng nhiệt của các bác trường Trỗi (Mấy ảnh chụp ngược sáng hơi tệ)